Lắng nghe nguyên bản của khải huyền nói bằng tiếng Anh:
Tải về (̣nhấp chuột phải để tải về)
Như được tiết lộ với
Marshall Vian Summers
vào ngày 5 tháng 8 năm 2008
tại Seattle, Washington, Mỹ
Về bài thu âm này
Điều bạn đang nghe trong bài thu âm này là tiếng nói của Hội Đồng Thiên Thần đang nói thông qua Sứ Giả говорейки чрез Marshall Vian Summers.
Ở đây, nguyên bản của sự truyền đạt của Chúa, điều tồn tại vượt ngoài lời nói, được thông dịch vào trong ngôn ngữ và sự hiểu biết của loài người bởi Hội Đồng Thiên Thần những người đang trông coi thế giới. Hội Đồng sau đó truyền tải Thông Điệp của Chúa thông qua Sứ Giả.
Trong quá trình phi thường này, Tiếng Nói của Khải Huyền đang nói theo một cách mới. Chữ Viết và Âm Thanh đang ở trong thế giới. Lần đầu tiên trong lịch sử, bài thu âm của nguyên bản nói của khải huyền được trao cho bạn và cho thế giới để trải nghiệm.
Chúc bạn là người nhận lãnh món quà này của Khải Huyền và chúc bạn rộng mở để nhận lãnh Thông Điệp độc nhất của nó cho bạn và cho cuộc sống của bạn.
Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.
Mọi người đều trải nghiệm sự tức giận và bực bội. Có nhiều thứ tạo ra sự bực bội và tạo ra sự tức giận. Chắc chắn rằng những kỳ vọng không đạt được là một nguyên nhân. Việc những ham muốn của bạn bị cản trở hoặc kìm hãm là một nguyên nhân khác. Và việc không muốn hoặc không thể thể hiện những cảm xúc sâu thẳm của bạn là một nguyên nhân khác của sự tức giận và bực bội. Bạn thấy đấy, mỗi nguyên nhân trong số ba nguyên nhân này đều có thể được giảm thiểu và khắc phục theo thời gian, thường với sự trợ giúp của những người khác, đôi khi với sự trợ giúp của chuyên gia.
Chắc chắn, việc những mong muốn của bạn bị thất vọng là điều có thể được điều chỉnh, tùy vào việc bạn liên hệ ra sao với mong muốn của chính mình và những mong muốn đó chân thật ra sao. Chúng đến từ đâu bên trong bạn? Chúng có phải chỉ là mong muốn? Chúng có phải là nhu cầu hay sự ràng buộc về tình cảm? Hay chúng đại diện cho một nhu cầu sâu thẳm hơn bên trong bạn?
Việc những kỳ vọng của bạn bị thất vọng đơn giản là một phần của cuộc sống. Có quá nhiều thứ không tuyệt vời như bạn mong đợi. Ví dụ như, sự hứng thú của việc sở hữu thì tồn tại rất ngắn ngủi, sớm bị thay thế bởi gánh nặng của việc sở hữu. Tình yêu và sự lãng mạn có thể nhanh chóng bị thay thế bởi sự khó khăn của việc thiết lập một mối quan hệ trung thực và có ý nghĩa với người khác, dựa trên một mục đích lớn lao trong cuộc sống và sự tương hợp cá nhân. Chắc chắn rằng những kỳ vọng của bạn về bản thân sẽ đầy thấy vọng khi bạn thấy mình không thể hoặc không sẵn sàng thỏa mãn những kỳ vọng này.
Do đó, việc có những kỳ vọng bị thất vọng chỉ đơn giản là một phần của cuộc sống và có thể rất giúp trưởng thành nếu người đó hiểu đúng điều này, nếu người đó có thể đánh giá lại kỳ vọng của chính mình để thấy được điều gì thật sự thực tế và điều gì thì không, điều gì thật sự có thể có thể được hoàn thành và điều gì thì không. Và liệu những kỳ vọng này đơn giản đại diện cho sự say mê hoặc ảo tưởng của tâm trí, hay chúng đại diện cho những nhu cầu tâm lý hoặc tình cảm sâu hơn, hay thậm chí vượt qua khỏi những điều này, chúng có đại diện cho một nhu cầu sâu thẳm của linh hồn?
Khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc của bản thân thì được tạo ra bởi nhiều thế lực: sự kiềm chế trong bản thân, sự uốn nắn của xã hội, trách nhiệm xã hội. Mất cả đời để học cách nhận biết, trải nghiệm và thể hiện một cách có ích những trải nghiệm sâu thẳm của chính mình. Mặc dù nền văn hóa của bạn có thể yêu cầu bạn cư xử một cách lễ độ và dễ chịu, nhưng điều đó không phản ánh trải nghiệm sâu thẳm của bạn. Do đó, người ta phải tìm cách học để nhận ra trải nghiệm sâu thẳm của mình và tìm cách thể hiện nó một cách có ích.
Nhưng trong bài thảo luận của Chúng Tôi hôm nay, Chúng Tôi sẽ nói về một nguyên nhân sâu xa hơn của sự tức giận và bực bội, một nguyên nhân sâu xa hơn mà không thể được đơn giản giải quyết bằng cách làm việc với tâm lý của bản thân và mô hình cá nhân của bản thân. Bởi vì trong khi bạn có thể tiết chế kỳ vọng của mình, trong khi bạn có thể tiết chế mong muốn của mình, trong khi bạn có thể học những cách có ích để thể hiện những cảm xúc sâu sắc hơn với người khác hoặc với một số người nhất định, vẫn còn nguyên nhân sâu xa hơn của sự tức giận và bực bội. Nếu nguyên nhân sâu xa hơn này không được công nhận và giải quyết, thì à, người đó sẽ phải sống liên tục với việc không có sự thỏa mãn và công nhận ở mức độ sâu hơn. Và điều này sẽ tạo ra một kiểu tức giận và bực bội vô lý.
Ngay cả khi bạn đã học được cách để ở trong cuộc sống với rất ít kỳ vọng, ngay cả khi bạn rất cởi mở và dễ chấp nhận, bạn vẫn sẽ có nhu cầu sâu hơn này, vấn đề sâu hơn này để giải quyết. Ngay cả khi bạn đã học thông qua thời gian và thông qua những tình huống khó khăn làm sao để nhận ra và thể hiện một cách có ích cảm xúc sâu sắc hơn của mình với những người nhất định, bạn vẫn sẽ có nhu cầu sâu hơn này, sự bực bội sâu hơn này bên trong bản thân. Ngay cả khi bạn đã tiết chế thái độ của mình và niềm tin của mình, ngay cả khi bạn trở nên rất linh động và nhân từ, rất khoan dung — mà đều là các khía cạnh quan trọng, tất nhiên rồi — ngay cả khi bạn đã phát triển những thứ này theo thời gian và qua nhiều nỗ lực, bạn vẫn sẽ có nhu cầu sâu hơn này, sự bực bội sâu hơn này và nguyên nhân sâu hơn của sự tức giận.
Vì vậy trong khi đó là quan trọng để giải quyết vấn đề về sự tức giận và bực bội ở mức độ của mô hình và tâm lý cá nhân của bạn, ở mức độ của mong muốn và kỳ vọng của bạn và nhu cầu để thể hiện bản thân một cách hiệu quả với người khác, thì có một tiếng gọi sâu hơn ở đây.
Nếu bạn không đang sống cuộc sống mà bạn thật sự được định để sống, thì bạn sẽ không hài lòng. Ngay cả khi bạn đã tạo ra những hoàn cảnh thơ mộng, ngay cả khi bạn đã định vị bản thân cho một cuộc sống đầy tiện nghi và thú vui đẹp đẽ, bạn sẽ rất không hài lòng. Nếu bạn không đang sống và làm những gì bạn đã đến đây để sống và để làm, thì việc cải thiện môi trường của bạn hoặc việc thao túng tâm lý của bạn sẽ không đủ để chống lại sự bất mãn và bực bội sâu sắc mà bạn sẽ cảm thấy về cuộc sống của mình.
Ở đây phải có một sự trung thực lớn lao. Bạn có thể khẳng định rằng bạn đang sống một mục đích lớn lao, rằng bạn đang thật sự làm những gì bạn đến đây để làm. Bạn có thể tự bảo mình điều này. Bạn có thể đảm bảo với người khác về điều này. Bạn có thể tự thuyết phục bản thân để tin vào điều này. Nhưng nếu bạn thường xuyên bực bội, dễ cáu kỉnh, dễ khó chịu, thì bạn có thể chắc chắn rằng có một nhu cầu sâu hơn trong bạn mà đang không được đáp ứng.
Bước đầu tiên ở đây là để nhận ra rằng bạn đã vào trong thế giới cho một mục đích lớn lao. Bạn đã không đơn giản dạt vào bờ biển một ngày nào đó, như là một kiểu tai nạn sinh học, hoặc một kiểu trục trặc nào đó trong vũ trụ, hoặc đây chỉ là nơi bạn tình cờ đến. Có một mục đích lớn lao cho việc bạn ở đây. Nhưng mục đích này được giữ sâu bên trong bạn trong một nhận thức sâu thẳm.
Bạn không thể tìm ra nó bằng trí tuệ của mình. Nó không phải là một niềm tin hay một tập hợp các niềm tin. Nếu bạn thật sự trung thực với bản thân, thì bạn phải thật sự thừa nhận rằng bạn không biết đây là gì. Có lẽ bạn đã có những bước tiến đúng hướng. Có lẽ một số điều nhất định đã xảy ra trong cuộc sống của bạn. Có lẽ bạn đã thật sự tiến bộ. Nhưng bạn không thể khẳng định chắc chắn đây là gì vì nó không phải là định nghĩa. Nó không phải là một ý tưởng. Nó không phải là một niềm tin. Nó không phải là một lời tuyên bố.
Nếu bạn đang đi đúng hướng, thì bạn sẽ cảm nhận được sự cộng hưởng sâu sắc bên trong bản thân. Nếu bạn không đang đi đúng hướng, thì bạn sẽ cảm thấy sự tách rời bản thân, một dạng bức tường vĩ đại giữa tâm trí nhận thức của bạn và thực tại sâu thẳm của bạn.
Và trong khi bạn có thể cố gắng luôn bị kích thích bên ngoài — bận tâm với cuộc sống bận rộn, với việc tương tác quá mức với người khác, với một lịch trình dày đặc — thì bạn vẫn đang đối mặt với bức tường này bên trong bản thân. Nó như thể bạn đang sống trên bề mặt của tâm trí và chẳng biết gì về những gì bên dưới bề mặt.
Đây là bi kịch cho rất nhiều người. Họ đang làm việc cực nhọc để có một cuộc sống tốt đẹp. Họ đang nỗ lực rất nhiều để cố gắng đạt được các mối quan hệ, tài sản và cơ hội cho bản thân, nhưng họ vẫn chưa vượt qua được rào cản vĩ đại này bên trong mình mà khiến họ không thể cảm nhận và biết và trải nghiệm chuyển động và hướng đi sâu thẳm trong cuộc đời mình.
Vì vậy, ngay cả khi họ thành công về mặt thế gian và đạt được nhiều mục tiêu của mình, thành công trong khi những người khác thất bại, đạt được sự ổn định tài chính hoặc thậm chí sung túc, nhưng họ không được biết đến bởi bản thân. Họ nghĩ rằng họ là tâm trí của mình và suy nghĩ của mình và niềm tin của mình và thái độ của mình và các khía cạnh tâm lý của mình. Họ nhận dạng với bề mặt, nhưng họ không có cảm giác thật sự về bản thân.
Vì vậy bất kể họ thu thập được gì cho bản thân, thú vui của họ là nhỏ, và sự bực bội của họ là to lớn, và họ làm việc như nô lệ để có được những thứ này. Và, như thường thấy, họ không trung thực với bản thân và với người khác để cố gắng đạt được lợi thế, cố ra vẻ tốt đẹp, cố gắng giành được sự tán thành và ưu ái.
Kết quả là, cuộc sống của họ là một kiểu giả mạo. Nó không chân thật. Nó chỉ ra vẻ. Họ nhận dạng với tài sản của mình, với ngôi nhà của mình, với công việc của mình, với vị thế xã hội của mình. Họ không có nhận thức thật sự nào về bản thân, và thật đáng buồn rằng điều này hạn chế rất nhiều khả năng của họ để trải nghiệm bất kỳ kiểu kết nối nào với bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì trong cuộc sống.
Vì vậy họ đang sống trong một kiểu bong bóng, một bong bóng rất dễ bị đe dọa bởi một thế giới đang thay đổi và bởi những thay đổi vĩ đại đang đến với thế giới trong tương lai. Hạnh phúc của họ thì ngắt quãng và ngắn ngủi và dễ bị đe dọa bởi cuộc sống xung quanh họ.
Ngay cả khi họ đeo một khuôn mặt vui vẻ, một hành vi vui vẻ, bên trong họ vẫn có sự bực bội tràn trề. Họ đang đấu tranh với sự trầm cảm. Họ đang đấu tranh với xung đột nội tâm để đeo một bộ mặt vui vẻ đối với thế giới bởi vì họ chưa thật sự kết nối với bản chất của họ, và lý do tại sao họ đang ở đây trên thế giới, và hướng đi sâu thẳm mà cuộc đời họ được định để đi và luôn được định để đi.
Nếu mọi người chọn con đường khác, cuối cùng họ trở nên lạc lối đến nỗi việc tìm đường trở lại có vẻ như gần như không thể. Nhưng Chúa đã đặt một Trí Thông Minh sâu thẳm bên trong mỗi người, một Trí Thông Minh được gọi là Tri Thức. Và nó biết lối quay lại, vì nó chưa bao giờ rời bỏ bạn, và nó vẫn sở hữu mục đích lớn lao của bạn trong cuộc sống. Ngay cả khi bạn chín mươi tuổi và đã sống trọn cuộc đời, nó vẫn chứa đựng mục đích lớn lao cho bạn.
Nhưng khi bạn già đi, bạn sẽ phải sẵn sàng quay lại. Bạn sẽ phải sẵn sàng hoàn tác những gì bạn đã tạo ra. Bạn sẽ phải sẵn sàng thách thức và nghi vấn và thậm chí đặt sang bên những niềm tin và thái độ lâu đời. Bạn sẽ phải thay đổi vị trí của mình đối với bạn bè của bạn và gia đình của bạn, những người có thể hoàn toàn không hiểu, nhận ra hoặc ủng hộ nỗ lực của bạn để giành lại sự kết nối thật sự với cuộc sống sâu thẳm của bạn. Khi đó nó rất khó khăn. Không phải là không thể, nhưng khó khăn.
Nó giống như trò chơi nóng và lạnh. Nếu bạn trung thực với bản thân, cuộc sống của bạn sẽ trở nên ấm hơn và cộng hưởng hơn. Nếu bạn tiếp tục duy trì những ý tưởng sai lầm về bản thân và trao bản thân cho những thứ sẽ không thể đưa cuộc sống bạn đi theo hướng mà nó được định để đi, thì cuộc sống của bạn sẽ ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Bạn sẽ là nô lệ hơn đối với ham muốn của mình. Bạn sẽ bực bội hơn với thế giới, và bạn sẽ bực bội hơn với người khác, và bạn sẽ bực bội hơn với chính mình.
Tri Thức bên trong bạn có thể mang bạn quay trở lại, nhưng sẽ mất thời gian. Và sẽ không dễ dàng bởi vì bạn phải hoàn tác quá nhiều, cả trong cuộc sống bên ngoài của bạn và trong tâm trí của chính bạn. Điều này cần sự can đảm và sức mạnh và sự quyết tâm. Bạn phải đối mặt với khó khăn và sự thất vọng từ người khác. Bạn phải đối mặt với sự không chắc chắn bên trong chính mình. Bạn sẽ nghi ngờ bản thân, tự hỏi liệu bạn có đang phát điên không.
“Tôi đang làm gì với cuộc sống của mình mà khiến tôi không muốn làm những thứ tôi đã luôn làm? Tôi không muốn làm chúng nữa. Tôi mệt mỏi với những mối quan hệ nông cạn, vô nghĩa. Tôi mệt mỏi khi là nô lệ, cố gắng thu thập những thứ có giá trị nhỏ nhặt. Tâm hồn tôi đói khát. Nó đang thiếu thốn. Nó cần sự kết nối thật sự với người khác. Nó cần một cuộc sống có ý nghĩa và tôi không đang sống cuộc sống đó. Cuộc sống của tôi là sự giả vờ. Nó là việc thích nghi với người khác. Nó là sự hy sinh cho của cải hoặc sắc đẹp hoặc lợi thế.”
Có một sự nhìn nhận thật sự khó khăn ở đây khi bạn nhận ra rằng cuộc sống bạn thì thật sự không như những gì nó phải là. Bạn không đang sống cuộc sống mà bạn được định để sống. Bạn không đang chân thật với chính mình. Bạn đã đi rất xa và bây giờ phải tìm đường quay lại.
Bạn đã trở nên lạc lối trong thế giới. Nó đã bắt giữ bạn. Nó đã uốn nắn bạn. Nó đã thuyết phục bạn để trở thành một kiểu nhất định, hành động một kiểu nhất định, cư xử một kiểu nhất định, đáp ứng các yêu cầu xã hội nhất định, đáp ứng kỳ vọng của gia đình bạn hoặc nền văn hóa hoặc tôn giáo của bạn hoặc tất cả chúng. Và bạn cảm thấy lạc lối.
Bằng cách nào đó bạn không thể rũ bỏ cảm giác này nữa. Bạn không thể đánh mất bản thân trong sự kích thích liên tục. Bạn không thể đánh mất bản thân trong công việc của mình. Bạn không thể đánh mất bản thân trong việc theo đuổi tình cảm lãng mạn. Bạn không thể đánh mất bản thân trong sở thích của mình hay đam mê của mình bởi vì về cơ bản, bạn không chân thật với bản thân. Và nếu bạn không chân thật với bản thân, thì bạn không là chân thật với những người bạn đang ở bên. Bạn không chân thật với hoàn cảnh của mình. Mọi thứ bất hòa bởi vì bạn bất hòa.
Và bạn bực bội. Và bạn có một kiểu tức giận mà không có vẻ như liên quan đến bất cứ thứ gì cụ thể. Nó có thể bị kích thích bởi sự bực bội. Nó có thể bị kích thích bởi việc bạn không thể thể hiện bản thân. Nó có thể bị kích thích bởi sự thất vọng trên thế giới. Nhưng nó thật ra là một thứ gì đó khác. Nó là cơ bản hơn và nó bị kéo dài hơn bên trong bạn.
Bạn có thể nói với chính mình, “Chà, tôi đang sống một cuộc sống thật tuyệt vời. Tôi có quá nhiều lợi thế, hoặc ít nhất tôi cũng khá hơn những người ở đằng kia. Quá nhiều điều tồi tệ hơn có thể xảy ra với tôi, vì vậy tôi nên biết ơn. Tôi nên biết ơn,” nhưng bên trong, thứ gì đó đang thật sự thiếu. Và bạn không thể tránh nó bởi vì bạn đang không thật với bản thân. Bạn không đang sống cuộc sống mà bạn được định để sống.
Trong khi những người khác có vẻ bằng lòng hoặc, có lẽ đúng hơn, cam chịu với hoàn cảnh của họ, bạn dường như không thể làm việc này nữa. Bạn không thể đơn giản cam chịu và nói, “À, nó thật sự ổn. Cuộc sống là như vậy. Đó là điều tôi phải làm,” bởi vì đó là không trung thực. Không quan trọng rằng tất cả mọi người có vẻ như khá hài lòng. Sự nhận biết của chính bạn bên trong bản thân mới là quan trọng.
Nó như thể Chúa đã mắc câu bạn, và bạn là con cá, và phải mất một thời gian dài để cuốn bạn vào bởi vì bạn ở quá xa ngoài kia. Bạn đầy kháng cự. Và bạn đang đấu tranh, và bạn đang vật lộn, và Chúa đang cuốn bạn vào. Nhưng bạn đang đấu tranh, bạn đang vật lộn, và bạn đang cố gắng đi nơi khác. Bạn quá cam kết với một lối sống mà không thật sự là cuộc sống thật của bạn.
Rất quan trọng ở đây để đối mặt với điều này bởi vì cuộc sống bên ngoài sẽ tiếp tục gây khó chịu và thất vọng. Và bạn sẽ tiếp tục gặp khó khăn khi thể hiện bản thân với người khác. Nhưng bạn phải chấp nhận điều này và đối mặt với câu hỏi này: “Tôi có thật sự đang sống cuộc sống mà tôi được định để sống không? Không phải cuộc sống mà tôi muốn sống, mà là cuộc sống tôi muốn sống, mà tôi phải sống.”
Nếu bạn không chắc, thì bạn cần tiếp tục hỏi. Hãy tự hỏi bản thân: “Liệu tôi sẽ hài lòng sống phần đời còn lại của mình dưới những hoàn cảnh này và với hiểu biết hiện tại và các giá trị hiện tại của tôi không?” Đó thật sự là việc hỏi cùng một câu hỏi nhưng sử dụng các từ khác nhau. “Tôi có thật sự đang phát huy hết khả năng và tiềm năng lớn lao của mình ở đây không? Tôi có thật sự đang làm những gì Chúa đã gửi tôi vào trong thế giới để làm hay không? Tôi có thật sự đang kết nối với đúng người không? Tôi có thật sự đang ở đúng nơi, tham gia vào các hoạt động phù hợp không?”
Tất cả những câu hỏi này đều rất giống nhau bởi vì chúng đang cố gắng xuyên thấu một thực tế sâu thẳm bên trong bạn và hỏi những câu hỏi rất cơ bản về cuộc đời bạn. Bạn có thể không có câu trả lời cho những câu hỏi này ngay lập tức, nhưng thực tế là bạn đang hỏi chúng và tiếp tục hỏi chúng, đó mới là điều quan trọng.
Đây không phải là những câu hỏi mà là trò chơi trí tuệ. Chúng không phải là những câu hỏi bạn có thể đơn giản trả lời bằng một lời tuyên bố hoặc một câu hoặc một định nghĩa. Chúng là cuộc điều tra. Chúng là những cuộc khám phá.
Nó giống như bạn đang đào vàng. Cục vàng không nằm trên bề mặt, và bạn chỉ nhặt chúng lên. Bạn sẽ phải đào tìm chúng. Ở đây bạn phải đào bên trong bản thân. Hãy dành thời gian khỏi lịch trình bận rộn, quá tải của bạn và bắt đầu bận tâm với những câu hỏi kiểu này.
Vì vậy điều đầu tiên cần hiểu là bạn được sinh ra với một mục đích lớn lao. Điều thứ hai cần hiểu là Tri Thức, Trí Thông Minh sâu thẳm mà Chúa đã đặt bên trong bạn, biết mục đích này và đang giữ nó cho bạn — chờ đợi thời điểm khi bạn mong muốn nó, và giúp bạn chuẩn bị cho nó, dẫn dắt bạn và bảo vệ bạn cho mục đích lớn lao này.
Nó không phải là một hiểu biết về trí tuệ. Bạn sẽ không đi lại mỗi ngày với niềm tin chắc chắn rằng bạn biết tại sao bạn đang ở đây và bạn đang làm gì bởi vì nó không phải như vậy. Bạn phải sống điều này. Nó tự tiếc lộ bản thân khi bạn sống nó. Mọi người muốn có câu trả lời trước khi họ tiến hành cuộc điều tra. Họ muốn biết kết quả sẽ ra sao trước khi họ dính dáng bản thân. Nó không phải như vậy.
Nó giống như việc đi một hành trình, một hành trình mà bạn đã không tạo ra cho bản thân, một hành trình đã chờ đợi bạn rất lâu. Bạn đi nó bởi vì bạn phải biết sự thật về cuộc đời mình.
Có lẽ bạn đã nếm trải đủ phiền muộn và vui thú trên thế giới này để nhận ra rằng chúng chỉ là thị hiếu và chúng không đại diện cho việc bạn thật sự là ai và là gì; rằng bạn không thể được thỏa mãn với những gì người khác đang cố có để thỏa mãn; rằng bạn không đang ở trong thế giới để chỉ đơn giản là một người tiêu dùng, một con châu chấu trên thế giới, tiêu thụ mọi thứ trong tầm mắt; rằng thật sự có một mục đích lớn lao cho việc bạn đến và cho việc bạn ở đây.
Bạn sẽ không khám phá ra điều này cùng một lúc. Bạn sẽ khám phá nó theo từng giai đoạn. Và mỗi giai đoạn sẽ yêu cầu bạn điều chỉnh cuộc sống của mình, kỳ vọng của mình, mong muốn của mình và nỗ lực của mình để truyền đạt với người khác.
Cho đến khi bạn thật sự có trải nghiệm sâu sắc hơn về bản thân và mục đích lớn lao của mình ở đây, ngay cả cảm xúc của bạn cũng sẽ không có lý gì đối với bạn. Bạn thậm chí sẽ không biết những gì bạn muốn truyền đạt với người khác. Bạn không thể chỉ truyền đạt sự bực bội. Điều đó đầy phá hoại; điều đó thật khó chịu. Bạn không thể đi quanh la hét vào mọi người bởi vì bạn đã cho mình quyền tự do để biểu lộ sự tức giận và bực bội. Điều đó sẽ không hiệu quả.
Vì vậy bạn phải làm công việc nội tâm này, bạn thấy không, bởi vì nếu bạn không làm, thì bạn sẽ chỉ là một người tức giận, bực bội cho dù bạn giàu có hay nghèo. Và sự tức giận của bạn sẽ bị phóng chiếu ra ngoài lên thế giới, lên người khác, lên chính phủ, lên chính trị, lên tôn giáo — trút giận ở đây, trút giận ở kia, trong khi bên trong, về cơ bản bạn không đúng với bản thân, sống một cuộc sống không thật, sống một cuộc sống là sự thích nghi cho người khác, một sự thỏa hiệp.
Tất nhiên, bạn sẽ bực bội. Tất nhiên, bạn sẽ tức giận. Làm thế nào bạn có thể là khác? Bạn không thể chỉ ngồi thiền cả ngày và trở nên bình an nếu bạn không đúng với chính mình.
Việc đúng với chính mình là việc có một trải nghiệm liên tục, một trải nghiệm liên tục về việc được kết nối với chuyển động sâu thẳm trong cuộc đời bạn. Nó không chỉ đơn giản là một bài tập tâm lý khi bạn thao túng suy nghĩ của mình hoặc bạn thao túng cảm xúc của mình và đột nhiên bạn ở trong một nơi yên bình tốt đẹp. Và chẳng quan trọng gì nếu bạn đạt được trạng thái yên bình trong thực tại nào khác nhưng vẫn không thể hoạt động thành công ở đây. Điều đó có nghĩa lý gì?
Bạn thiền hàng giờ mỗi ngày và bạn đi vào một trạng thái yên lặng và tĩnh lặng tuyệt vời, và bạn rất cởi mở, nhưng ngay khi bạn quay trở lại, à, bạn vẫn là tính cách bực bội đó — đối mặt với sự bực bội, gặp khó khăn trong giao tiếp với người khác, kỳ vọng không đạt được, mong muốn không đạt được, giao tiếp thất bại. Bạn có tất cả những vấn đề này, bạn thấy đấy.
Vì vậy nếu bạn ổn ở cấp độ nào khác của nhận thức, à, nếu nó không thật sự chuyển thành một khả năng lớn hơn ở đây, thì nó có nghĩa lý gì? Bạn định rút lui vào tu viện cho phần đời còn lại của mình à? Cố gắng sống trong hạnh phúc à? Đó không phải là lý do tại sao bạn đã đến đây.
Những gì đang được trình bày ở đây thì rất cơ bản cho cảm nhận hạnh phúc của bạn, cảm nhận của bạn về sự chính trực, cho việc có trải nghiệm thật về bản thân và cảm nhận rằng cuộc đời bạn đang được di chuyển theo hướng lớn hơn. Mọi người chưa có trải nghiệm này đủ để thật sự thấy nó trái ngược với mọi thứ khác mà họ làm.
Nếu bạn chưa bao giờ trải nghiệm cuộc đời mình thật sự đang được dịch chuyển theo hướng sâu sắc hơn hoặc lớn hơn, thì bạn sẽ chỉ cố gắng sống cuộc đời mình dựa trên mong muốn của mình và mong muốn của người khác. Bạn sẽ hạnh phúc để trở thành một phần của bầy đàn, và bạn sẽ sống cuộc đời mình gặm cỏ.
Nguyên nhân của đau khổ ở cấp độ sâu hơn, ở cấp độ cơ bản hơn, chứ không chỉ ở bề mặt, thì có liên quan đến việc ai đó không có khả năng hoặc không sẵn sàng khám phá và đối mặt với thực tế và mục đích lớn lao của cuộc đời họ.
Bạn có thể nói rằng đau khổ là kết quả của sự gắn bó. À, đúng rằng việc gắn bó với những thứ bên ngoài tạo ra đau khổ, nhưng câu trả lời thì chưa trọn vẹn. Việc trở nên ít bị ràng buộc hơn có thể khiến bạn tự do hơn một chút, nhưng nó không trả lời câu hỏi cơ bản về việc bạn là ai và tại sao bạn đang ở đây, bạn đang làm gì và bạn đang trao bản thân cho cái gì.
Bạn không thể đơn giản rút lui khỏi bên ngoài, tìm kiếm sự bình yên, bởi vì ở cấp độ của linh hồn bạn, nhu cầu của linh hồn bạn sẽ vẫn chưa được đáp ứng. Bạn vẫn sẽ không hài lòng. Bạn vẫn sẽ bực bội. Và mong muốn của bạn cho hòa bình thì giống như một kiểu trốn chạy.
Công việc được thực hiện để đưa bạn vào trong thế giới là đáng kể. Việc bạn ở đây và chỉ muốn rời đi thì không hoàn thành mục đích của bạn, cũng như mục đích của những người đã đưa bạn đến đây. Bạn đã được gửi vào trong thế giới để tặng những món quà cụ thể trong những tình huống cụ thể, liên quan đến những người nhất định. Nếu bạn chỉ muốn trốn thoát, được hạnh phúc, được bình an, trốn tránh những thử thách và khó khăn của cuộc sống, à, thì bạn đang không hoàn thành mục đích của mình.
Bạn có thể bình an khi bạn rời khỏi thế giới này. Nhưng bạn đã đến đây để đóng góp, để phục vụ, không chỉ để đầu tư vào hạnh phúc của riêng mình. Và bạn sẽ trở nên thật không trung thực với bản thân trong việc theo đuổi hạnh phúc của mình. Bạn sẽ chỉ muốn thấy những thứ nhất định. Bạn sẽ chỉ muốn nghe những thứ nhất định mà hỗ trợ việc theo đuổi hạnh phúc của mình. Bạn sẽ không muốn nhìn thấy đau khổ. Bạn sẽ không muốn nhìn thấy xung đột. Bạn sẽ không muốn nhìn thấy hầu hết các thực tế của cuộc sống ở đây. Bạn sẽ không muốn đối mặt với những câu hỏi thật sự khó khăn về cuộc đời mình. Bạn sẽ không muốn phải làm bất kỳ công việc thật sự nào trong bản thân hoặc công việc trong thế giới, lúc này chỉ tìm kiếm sự giải thoát.
Đó không phải là lý do tại sao bạn đang ở đây. Đừng lãng phí cuộc sống của mình cố gắng đảm bảo hạnh phúc với cái giá của mục đích lớn lao mà đã đưa bạn đến đây, vì bạn sẽ không tìm thấy hạnh phúc này. Và thất bại sẽ đi theo bạn như một cái bóng. Và sự tức giận và bực bội sẽ là người đồng hành của bạn.
Việc thực hiện Những Bước Đi đến Tri Thức là việc bắt đầu hành trình quay trở lại, bắt đầu quay lại, tìm đường trở lại những gì thiết yếu, những gì thật. Và bạn sẽ phải thực hiện hành trình quay lại này bởi vì việc chỉ có câu trả lời hoặc lời giải thích sẽ là không đủ.
Bạn sẽ phải hoàn tác những gì bạn đã tạo ra ở mức độ nhất định bởi vì nó đã kéo bạn ra khỏi bản thân, và ra khỏi mục đích lớn lao này mà đang chảy như một dòng mạch xuyên suốt cuộc đời bạn. Bạn không thể thay đổi mục đích này. Cách nó sẽ được thể hiện trên thế giới thì phụ thuộc vào nhiều thứ, không kém phần quan trọng trong số đó là những gì bạn nhận ra là quan trọng và những gì bạn theo đuổi trong cuộc sống.
Vì vậy bạn có một định mệnh ở đây. Nó không có nghĩa là mọi thứ xảy ra với bạn đều tượng trưng cho số phận hoặc nó xảy ra cho một mục đích. Bạn là người có mục đích, không phải rằng sự kiện có mục đích. Bạn làm sống động sự kiện bằng mục đích bạn mang đến cho chúng, chứ không phải bằng những gì bạn nghĩ là mục đích của chúng dành cho bạn.
Nhiều người bối rối về điều này. Mọi người sẽ nói rằng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống đều cho một mục đích. Điều đó nghe thật soi sáng. Nghe có vẻ rất tâm linh để nói như vậy, nhưng nó thật sự không đúng chút nào. Mọi thứ xảy ra. Mục đích của bạn là gì?
Mục đích của bạn quyết định những gì bạn coi trọng. Nó quyết định những gì bạn tìm kiếm trong bản thân và những người khác. Nó quyết định những gì bạn tìm kiếm trong cuộc sống. Nó quyết định cách bạn đánh giá bản thân, những người khác, hoàn cảnh của mình và thế giới nói chung.
Về bản chất, bạn chỉ có hai lựa chọn về mục đích của mình. Bạn có mục đích thật sự, mà đang chờ được khám phá, được trải nghiệm và thể hiện trong cuộc sống của bạn, và rồi bạn có tất cả những thứ thay thế cho điều này. Và có rất nhiều loại thay thế, nhưng về cơ bản chúng đều là nỗ lực để làm việc khác, để trở thành thứ khác, để có thứ khác. Vì vậy trong khi chúng trông rất khác nhau, chúng thật sự là một, và chúng dẫn đến cùng một kiểu đau khổ và tách rời trong chính bạn.
Mọi người có thể nói, “Ồ, tôi là một người lính” hoặc “Tôi là một nghệ sĩ” hoặc “Tôi là một nhạc sĩ” hoặc “Tôi là một chính trị gia” hoặc “Tôi là một nông dân” hoặc “Tôi là một doanh nhân”,“ Tôi là một bác sĩ,” bất kể gì. Có một danh sách dài. Câu hỏi thật sự là: “Đây có thật sự là những gì bạn đã đến để làm không?” Nếu đúng như vậy, thì bạn đang đi đúng hướng. Nếu không, thì bạn đang tự lừa dối bản thân và đang trao đi cuộc đời mình.
Không có sự mặc cả nào ở đây với thực tế. Bạn không thể thỏa thuận với Tri Thức. “À, tôi sẽ trao cho bạn một ít nếu bạn trao cho tôi những thứ tôi muốn.” Nó không xảy ra như vậy. Bạn không thể thỏa thuận. Bạn hoặc có thể kết nối với cuộc sống nội tâm của mình và học cách đi theo các chỉ dẫn của nó và thực hiện Những Bước Đi đến Tri Thức, hoặc bạn sẽ cố gắng tiếp tục sự theo đuổi đầy tuyệt vọng của mình để thỏa mãn cá nhân, cố gắng khiến Sự Tách Biệt có hiệu quả, cố gắng tạo ra chính mình, trong khi đó lại đang thiếu những gì đã được tạo ra bên trong bạn và cho bạn.
Đây là toa thuốc lớn. Nó không giống như việc uống một viên thuốc và cảm thấy tốt hơn trong vài giờ. Nó không chỉ đơn giản là việc thích nghi bản thân với thế giới theo cách mà nó làm bạn ít phiền lòng hơn. Tất nhiên, đó có thể là cần thiết để làm những việc đó, nhưng chúng chỉ là tạm thời. Chúng chỉ là thành công một phần. Bạn vẫn còn những câu hỏi lớn cần đối phó, những câu hỏi bạn phải sống chung mà bạn không thể trả lời được.
Bởi vì câu trả lời cho những câu hỏi này là việc chọn một hướng đi trong cuộc đời và sống cuộc đời đó và đi cuộc đời đó, từng bước một. Đó là câu trả lời. Không tuyên bố rằng bạn đang sống mục đích cao cả của mình hoặc “Đây là bản chất thật của tôi. Đây là những gì tôi được định để trở thành.” Mọi người thường xuyên làm việc đó, và đó chỉ là một hình thức khác của việc né tránh bản thân.
Khi bạn thật sự kết nối với dòng chảy sâu thẳm của cuộc đời mình, nó sẽ rất bí ẩn. Bạn không thể định nghĩa nó. Bạn nói, “À, tôi biết tôi phải làm một số việc” hoặc “Tôi cảm thấy tôi phải đi nơi này” hoặc “Tôi thật sự cảm thấy tôi cần phải ở đây và làm những gì tôi đang làm” và bạn không thể giải thích nó cho người khác. Bạn không thể trao cho nó một mục tiêu cao cả, một định nghĩa cao cả. Bạn chỉ đơn giản đang làm các bước tiếp theo mà bạn phải làm. Và bạn đang làm điều đó bằng hết khả năng của mình.
Chỉ vậy bởi vì đây là một bí ẩn. Trí tuệ sẽ phải đi theo và học cách tin vào điều này. Nó bây giờ không có điều khiển. Bạn sẽ phải kiểm soát cuộc sống bên ngoài của mình và cảm xúc của mình tới mức độ lớn, nhưng bạn đang sống một cuộc sống vĩ đại, một cuộc sống ngoài tầm với của trí tuệ.
Một số người không thể làm được việc này. Mọi thứ phải được hiểu. Mọi thứ phải được kiểm soát. Mọi thứ phải hợp trong định nghĩa. Họ là nô lệ đối với tâm trí của mình, đối với niềm tin của mình, về cơ bản bị thúc đẩy bởi sự bất an, không thể hoặc không muốn đối mặt với bí ẩn và sự bất định của cuộc sống, không muốn chấp nhận rủi ro, không muốn làm bất cứ điều gì táo bạo. Họ sống như một bầy chuột túi. Họ chỉ định đào lỗ và sống ở đó, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài, nhìn quanh, rồi quay vô lại.
Bạn có tự do để sống một cuộc sống lớn lao, và bạn có tự do để sống một cuộc sống thấp hơn. Nhưng nếu bạn chọn một cuộc sống thấp hơn, thì đừng mong chờ sự hài lòng. Đừng mong chờ sự hài hòa trong chính bạn. Đừng mong chờ để ở trong những mối quan hệ thật sự có ý nghĩa với những người khác. Đừng mong rằng những thú vui của bạn sẽ lâu dài, hoặc thậm chí chỉ là tạm thời. Đừng nghĩ rằng việc có được của cải, sự giàu có, người khác, quyền lực thì sẽ thật sự thỏa mãn bất cứ thứ gì bên trong bản thân bạn.
Cuộc sống sẽ là một nỗ lực đầy tuyệt vọng, bực bội với những khoảnh khắc vui vẻ và giải thoát đâu đó. Đó là những gì bạn có thể mong chờ. Nếu điều đó là không sao đối với bạn, thì bạn có thể chọn cuộc sống thấp hơn, và nó sẽ không làm bạn quá thất vọng.
Nhưng nếu bạn tìm kiếm mối quan hệ thật sự với những người khác, nếu bạn tìm kiếm sức mạnh và khả năng của chính mình, nếu bạn tìm cách hoàn thành định mệnh lớn lao của mình ở đây, thì bạn đang chọn một con đường rất khác. Và chính con đường khác biệt này mà chứa đựng tất cả lời hứa của cuộc đời bạn.