Tri Thức Và Giới Hạn Của Niềm Tin

Lắng nghe nguyên bản của khải huyền nói bằng tiếng Anh:

Tải về (̣nhấp chuột phải để tải về)

ideas and beliefs

Như được tiết lộ cho
Marshall Vian Summers
vào ngày 3 tháng 11 năm 2008
tại Boulder, Colorado, Mỹ

Về bài thu âm này


Điều bạn đang nghe trong bài thu âm này là tiếng nói của Hội Đồng Thiên Thần đang nói thông qua Sứ Giả говорейки чрез Marshall Vian Summers.

Ở đây, nguyên bản của sự truyền đạt của Chúa, điều tồn tại vượt ngoài lời nói, được thông dịch vào trong ngôn ngữ và sự hiểu biết của loài người bởi Hội Đồng Thiên Thần những người đang trông coi thế giới. Hội Đồng sau đó truyền tải Thông Điệp của Chúa thông qua Sứ Giả.

Trong quá trình phi thường này, Tiếng Nói của Khải Huyền đang nói theo một cách mới. Chữ Viết và Âm Thanh đang ở trong thế giới. Lần đầu tiên trong lịch sử, bài thu âm của nguyên bản nói của khải huyền được trao cho bạn và cho thế giới để trải nghiệm.

Chúc bạn là người nhận lãnh món quà này của Khải Huyền và chúc bạn rộng mở để nhận lãnh Thông Điệp độc nhất của nó cho bạn và cho cuộc sống của bạn.




Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.

Bạn được sinh ra với hai tâm trí: một tâm trí phần lớn được định hình bởi nền văn hóa của bạn, gia đình của bạn và môi trường của bạn, và bởi những phán xét, giả định và kết luận của riêng bạn; nhưng sâu thẳm bên dưới, có một Tâm Trí tâm linh, một Tâm trí được gọi là Tri Thức. Nó được gọi là Tri Thức vì nó liên quan đến khả năng của bạn để có nhận biết sâu sắc và để tiếp cận thông tin nằm ngoài tầm với của năm giác quan của bạn.

Tri Thức rất khác với tâm trí bề mặt của bạn. Nó không phán xét. Nó không suy đoán. Nó không tranh luận. Nó không giao dịch trong cõi của ý tưởng và khả năng, lý thuyết và nguyên tắc. Nó là cốt lõi của quyền lực và sự chính trực của bạn, và nó nắm giữ cho bạn mục đích lớn lao của bạn khi đến với thế giới, một mục đích lớn lao mà bạn không thể tiếp cận thông qua trí tuệ của mình.

Cõi của niềm tin là cõi của tâm trí bề mặt, nhưng Tri Thức tượng trưng cho một nhận thức và trải nghiệm sâu thẳm bên trong bạn. Điều này trở nên rất khó hiểu ở bề mặt tâm trí bạn, bởi vì ngay cả khi bạn trực tiếp trải nghiệm Tri Thức liên quan đến điều gì đó, bạn sẽ bao phủ nó với ý tưởng của mình, giả định của mình, kết luận của mình và nỗ lực của mình để liên kết nó với những ý tưởng và niềm tin khác và vân vân.

Nhiều người có thói quen đáng tiếc khi cố gắng sử dụng tất cả những trải nghiệm mới của họ để xác nhận những ý tưởng cũ của họ. Họ cố gắng sử dụng một trải nghiệm sâu sắc và bí ẩn để bằng cách nào đó củng cố ý tưởng của mình, niềm tin của mình và ngay cả định kiến của mình. Đây là một thói quen đáng tiếc, và đến một lúc nào đó nó phải được phá vỡ.

Bởi vì Tri Thức đang xảy ra bên ngoài cõi của ý tưởng và niềm tin của bạn. Đó là điều khiến nó quyền lực. Đó là điều khiến nó đáng tin cậy. Nó đã không bị uốn nắn bởi thế giới. Nó không bị ảnh hưởng bởi sự cám dỗ của thế giới hoặc sự suy đồi trong bất cứ hình thức nào.

Tất nhiên, mọi người có niềm tin về Tri Thức. Một số người nghĩ rằng nó không tồn tại. Những người khác nghĩ rằng nó tồn tại, nhưng nó chỉ tồn tại dựa theo quan niệm và ý tưởng của họ, hoặc có lẽ ý tưởng của thực hành hoặc truyền thống tôn giáo của họ.

Ở cấp độ của ý tưởng, bạn không thể biết bất cứ thứ gì. Bạn chỉ có thể đưa ra giả định và đồng tình với người khác. Ở đây rất khó để phân biệt điều bạn tin với điều bạn thật sự biết. Ngoài những điều hiển nhiên, như mặt trời mọc vào buổi sáng và mùa đông quay lại vào cuối năm, mọi người không biết cách phân biệt thực tại của Tri Thức bên trong họ khỏi trí tuệ của chính họ và hệ tư tưởng của chính họ hoặc hệ tư tưởng của người khác.

Vì vậy khi bạn nghĩ về Tri Thức, bạn đang sử dụng ý tưởng của mình về Tri Thức. Nhưng Tri Thức là một trải nghiệm sâu sắc. Nó vượt qua những gì một mình các giác quan của bạn có thể báo cáo, và nó chắc chắn vượt qua logic của con người hoặc các hệ thống đánh giá khác. Vì vậy về mặt đó, nó vẫn bí ẩn. Tuy nhiên nó là trải nghiệm tự nhiên nhất mà bạn có thể có. Nó chỉ đang xảy ra ở cấp độ sâu hơn, thế thôi.

Ở đây niềm tin, đặc biệt nếu chúng có cơ sở vững chắc và nếu bạn đồng nhất với chúng quá nhiều, sẽ trở thành trở ngại nghiêm trọng đối với khả năng của bạn để trải nghiệm quyền lực của Tri Thức mà Chúa đã đặt bên trong bạn. Tri Thức này đã được trao cho bạn để hướng dẫn bạn, bảo vệ bạn khỏi tai hại và dẫn bạn đến sự viên mãn lớn lao và một cuộc sống lớn lao trên thế giới.

Đối với nhiều người của thế giới, Tri Thức sẽ không trỗi lên bởi vì họ sống trong những hoàn cảnh tệ hại như vậy—trong nghèo đói áp bức, hoặc sự đàn áp chính trị nghiêm trọng, hoặc môi trường vô cùng bất an nơi có xung đột và chiến tranh. Thật không may cho gia đình loài người rằng đây là trường hợp như vậy vì nó phủ nhận sự đóng góp mà tất cả những người này đã được gửi vào thế giới để thực hiện. Họ bị áp bức về mặt hoàn cảnh, và những món quà lớn lao của họ trong hầu hết trường hợp sẽ không trỗi lên. Họ cũng sẽ không tìm thấy sức mạnh và sự chắc chắn mà chỉ Tri Thức mới có thể cung cấp.

Nhưng một khi bạn đã đáp ứng được những yêu cầu cơ bản của cuộc sống—bạn có nguồn đáng tin cậy về thức ăn, nước và chỗ ở, và đủ an ninh ở nơi bạn sống, và một mức độ mạng lưới quan hệ hỗ trợ—thì bạn có thể bắt đầu xem xét những câu hỏi sâu sắc về cuộc đời mình. Nhưng những câu hỏi sâu sắc này chỉ có thể được ước tính bởi trí tuệ của bạn, và bởi giới hạn của niềm tin.

Ví dụ, bạn có thể tin rằng Chúa có thật, nhưng thực tại của Chúa chủ yếu là một trải nghiệm sâu sắc. Có nhiều người có lẽ có niềm tin vững chắc về sự tồn tại của Chúa, nhưng chưa bao giờ có trải nghiệm sâu sắc về thực tại của Chúa hoặc sự kết nối của họ với Chúa, vì điều đó xảy ra ở cấp độ sâu hơn, ở cấp độ của Tri Thức.

Một trong những khu vực bối rối chính ở đây là rằng mọi người tin rằng tâm trí họ là chính họ. Không bao giờ có một trải nghiệm sâu sắc hơn và sâu hơn và đổi đời về bản thân, họ nghĩ rằng ý tưởng của họ và trí tuệ của họ chính là họ. Khi đó đồng nhất với tâm trí và cơ thể, toàn bộ danh tính của họ trở nên dựa trên ý tưởng của họ, niềm tin của họ và học thuyết của họ.

Tất nhiên, điều này là cực kỳ mù quáng và thể hiện một sai lầm và sự nhầm lẫn cơ bản. Đó là kết quả của Sự Tách Biệt khỏi Chúa, một Sự Tách Biệt đã đưa bạn vào thế giới, để sống trong thực tế hữu hình và đối mặt với những điều kiện khắc nghiệt và đòi hỏi khi sống trong một môi trường luôn thay đổi và mang đến vô số mối đe dọa và bất trắc.

Trên thực tế, trí tuệ của bạn đã được thiết lập để là phương tiện giao tiếp cho Linh Hồn, hay Tri Thức. Và cho mục đích này, nó là một công cụ tuyệt vời, một tạo vật tuyệt vời. Nhưng trừ khi bạn nhận ra rằng danh tính thật sự của bạn nằm ngoài trí tuệ và ngoài sự hình thành và bảo vệ các ý tưởng của bạn, thì bạn vẫn sẽ là nô lệ cho trí tuệ, và nó sẽ là một kẻ thống trị khắc nghiệt và đòi hỏi. Nó đầy áp bức về mặt này, vì trong khi trí tuệ là một công cụ giao tiếp kỳ diệu và được dành để đánh giá các chi tiết cụ thể của cuộc sống với kỹ năng và sự thông minh tuyệt vời, trên thực tế nó là một vị thần tệ hại. Nó là người hướng dẫn tệ hại.

Cố định trong niềm tin của nó, không ngừng tìm kiếm sự tán thành và đồng thuận với người khác, luôn lo sợ về sự sống còn của nó và về cơ bản là bất an khi không có sự hiện diện của Tri Thức để hướng dẫn nó, tâm trí bề mặt của bạn giống như một đứa trẻ kiêu ngạo. Nó không còn phục vụ trong khả năng thật sự của mình. Nó hiện đang đảm nhận các vai trò khác mà nó không được thiết kế cho chúng, và nó hoạt động không hiệu lực và không hiệu quả trong đó.

Ở đây tâm trí xung đột với những tâm trí khác mà có những ý tưởng khác, có những liên hệ khác. Ở đây những người đồng nhất với nền văn hóa của họ hoặc nhóm của họ cuối cùng rồi cạnh tranh với những người đồng nhất với một nền văn hóa hoặc nhóm khác—tranh giành tài nguyên, tranh giành quyền lực, tranh giành sự ưu việt về hệ tư tưởng—trong khi thực tế, ở cấp độ sâu hơn, họ đều được kết nối với nhau bởi Tri Thức.

Ở đây, ở cấp độ sâu hơn, không có xung đột nào. Vì tất cả đều đến từ cùng một Cội Nguồn. Đây là phần của bạn mà bạn đã không tạo ra và thế giới đã không tạo ra, phần của bạn mà Chúa đã tạo ra, phần của bạn mà Chúa đã gửi vào trong thế giới để cung cấp sự đóng góp độc nhất cho một thế giới đang cần trợ giúp.

Điều này không giống như ý tưởng về tiềm thức, mà như một khu vực lưu trữ thông tin và ký ức quá khứ. Không, không phải. Tri Thức là phần sống động nhất của bạn, phần năng động nhất của bạn, phần sáng tạo nhất của bạn, và nó là phần duy nhất vĩnh viễn của bạn.

Vì hầu hết mọi người đồng nhất với ý tưởng của họ, nghĩ rằng ý tưởng của họ giúp phân biệt con người họ và trao cho họ vị trí trong xã hội, do đó Tri Thức ở đây trở thành một kiểu bí ẩn. Và nếu nó không bị từ chối hoàn toàn, thì nó sẽ bị nhìn nhận với sự căng thẳng và sợ hãi.

Lúc đầu, mọi người cố gắng sử dụng Tri Thức như một kiểu nguồn lực. Họ sẽ cố gắng sử dụng Chúa và những gì Chúa đã tạo ra để củng cố niềm tin của họ, để trao cho họ của cải, quyền lực và ảnh hưởng lớn hơn trên thế giới. Nhưng bạn không thể sử dụng Tri Thức như một nguồn lực. Nó sẽ không bị sử dụng theo cách này, và trên thực tế, nó quyền lực hơn nhiều so với trí tuệ của bạn. Ở đây tâm trí đang cố gắng sử dụng Linh Hồn để có được những thứ tâm trí nghĩ rằng nó muốn hoặc cần.

Bạn có thể thấy được vấn đề ở đây, vì tâm trí được định để phục vụ Tri Thức, không phải ngược lại. Niềm tin được định để phục vụ Tri Thức như một thứ tiện lợi, như một cách sắp xếp suy nghĩ của người đó và mang lại sự ổn định cho nhận thức và hành động của người đó. Ngay cả ở đây niềm tin là tương đối. Nó chỉ được xem trọng về mặt hữu ích của nó khi cho phép cá nhân vận hành thành công trên thế giới và giao tiếp thành công với người khác.

Chúa hoàn toàn nằm ngoài niềm tin, và những gì Chúa đã đặt bên trong bạn để hướng dẫn bạn thì cũng nằm ngoài niềm tin. Bạn, tất nhiên, sẽ có niềm tin về nó. Bạn có thể có niềm tin từ chối nó. Bạn có thể có niềm tin chấp nhận nó về mặt lý thuyết, nhưng phủ nhận nó trong trải nghiệm của chính bạn. Bạn có thể nói, vâng, Tri Thức tồn tại, nhưng chỉ theo cách này, hoặc chỉ trong những hoàn cảnh này, hoặc chỉ trong học thuyết hoặc hệ tư tưởng này. Tất nhiên, điều này thể hiện sự kiêu ngạo và ngu dốt của trí tuệ.

Tất nhiên, những tâm trí lớn lao trên thế giới và trong vũ trụ đã xem tâm trí như một phương tiện—phương tiện giữa cuộc sống vật chất của bạn trong cơ thể bạn trong thế giới và cuộc sống tâm linh của bạn bên ngoài thế giới. Họ xem trí tuệ như một phương tiện mà qua đó năm giác quan của bạn có thể báo cáo về thực tế và các giác quan lớn hơn của bạn có thể báo cáo về thực tế.

Tri Thức là rất quan trọng ở đây bởi vì nó có thể nhìn thấu mọi lừa dối. Có lẽ bạn sẽ trải nghiệm điều này như thứ mà mọi người gọi là “linh cảm”, và mọi người mô tả điều này theo nhiều cách khác nhau. Nhưng nó là một trải nghiệm về việc nhận biết sự thật hay sự giả dối mà không tuân theo đánh giá của trí tuệ và không phải là sản phẩm của đánh giá của trí tuệ. Một số người gọi trải nghiệm này là trực giác, nhưng trực giác như một ý tưởng thì không đủ để giúp bạn hiểu được ý nghĩa, quyền lực và sự hiện diện của Tri Thức trong cuộc đời bạn.

Đối với học sinh của Tri Thức, người đang học cách sống dưới sự hướng dẫn và phương hướng của Tri Thức, thì có một kiểu đấu tranh giữa ý tưởng của họ và thực tế của trải nghiệm thật sự của họ. Trước đây đã dựa danh tính của họ trên niềm tin của họ và niềm tin của người khác, giờ đây họ cảm thấy rất khó sống nếu không dựa vào những niềm tin này. Họ cảm thấy, trong những khoảng thời gian ngắn, như thể họ không thật sự biết mình là ai. [Đã] lấy đi những thứ thay thế cho Tri Thức nhưng vẫn chưa đủ mạnh và đủ kết nối với trải nghiệm của Tri Thức, họ tạm thời cảm thấy lạc lõng.

Đây là giai đoạn “lang thang trong sa mạc” trong quá trình giáo dục lớn lao của bạn về Tri Thức. Được giải phóng đủ khỏi sự phụ thuộc của bạn vào niềm tin của chính mình và nhận ra giới hạn của niềm tin, bạn không thật sự chắc mình là ai hoặc mình đang làm gì. Và bạn chưa tiến đủ xa lên ngọn núi này để thấy rõ mối quan hệ giữa Tri Thức và tâm trí.

Vì vậy, trong một lúc, bạn trải qua những giai đoạn vô cùng bất định. Nhưng sự bất định này là cần thiết cho sự phát triển của bạn bởi vì chính trong sự mở rộng này trong nhận thức của bạn mà quyền lực và sự hiện diện của Tri Thức có thể trỗi lên bên trong bạn. Đây cũng là nơi bạn có thể bắt đầu nhận biết quyền lực và sự hiện diện của Tri Thức trong người khác, và thấy điều này khác biệt như thế nào với niềm tin và hệ tư tưởng.

Khi bạn nhìn vào thế giới, bạn thấy mọi người đấu tranh và giết nhau trên ý tưởng của họ—ý tưởng của họ về việc họ là ai, ý tưởng của họ về những gì họ nghĩ là sự thật, ý tưởng của họ về cách chính phủ nên được điều hành và, tất nhiên, ý tưởng của họ về việc Chúa là ai và là gì, và Chúa muốn gì cho nhân loại. Họ đang cạnh tranh và lên án lẫn nhau và thậm chí gây chiến với nhau về ý tưởng. Nếu họ được dẫn dắt bởi Tri Thức, điều này sẽ không xảy ra.

Ở đây rất quan trọng để nhận ra rằng nếu bạn định giải phóng bản thân khỏi những ý tưởng của mình, thì bạn phải có một nền tảng lớn hơn bên trong bản thân trỗi lên cùng lúc. Thật không trung thực khi nói rằng bạn không thật sự tin vào bất cứ thứ gì bởi vì bạn thật sự tin vào rất nhiều thứ. Ngay cả việc coi mọi thứ là tương đối hoặc phụ thuộc vào quan điểm thì thật sự là một hệ thống ẩn giấu của niềm tin, và một khi được tiết lộ thì nó được thấy là chẳng là gì ngoài một cơ chế phòng thủ. Mọi người ở đây có thể tuyệt đối chắc chắn rằng không có sự chắc chắn tuyệt đối, nhưng họ tuyệt đối chắc chắn về ý tưởng đó và những ý tưởng khác liên quan đến nó.

Vì vậy bạn có thể thấy ở đây rằng tâm trí có thể đánh lừa chính nó. Nó có thể chuyển lòng trung thành giữa các ý tưởng, nhưng nó vẫn bị mắc kẹt trong thực tế tự nó tạo ra. Và ý tưởng về việc tạo ra một thực tế mới hoặc tốt hơn trong tâm trí chỉ có nghĩa là bạn đang di chuyển từ phòng giam này sang phòng giam khác. Bạn vẫn đang ở trong tù. Bạn đã không nhìn qua khỏi ranh giới của trí tuệ, và bạn đã không nhìn qua khỏi tầm với của cảm xúc của chính mình.

Bạn vẫn đang sống trong cái hộp – cái hộp của ý tưởng của chính bạn, cái hộp của ý tưởng của người khác, cái hộp của ảnh hưởng từ xã hội, chính trị và tôn giáo của bạn. Và bạn không sống hạnh phúc trong cái hộp này hay yên bình trong cái hộp này bởi vì việc dựa danh tính của bạn trên ý tưởng có nghĩa là về cơ bản bạn không an toàn. Và điều này cũng đặt bạn vào thế đối lập với người khác, những người có những ý tưởng rất khác.

Ở đây ngay cả quan niệm của bạn về việc thiết lập hòa bình và hòa hợp cũng phớt lờ thực tế rằng bạn sẽ phải đối phó với những người có những ý tưởng rất khác và không muốn những thứ bạn nghĩ là bạn muốn, và sẽ chống lại bạn bằng cách này hay cách khác. Vậy thì bạn làm gì với họ? Bạn thương lượng, có lẽ, nhưng thường không thành công.

Vấn đề cơ bản tiềm ẩn ở đây là rằng mọi người không nhận ra nhau ở cấp độ sâu thẳm. Và họ không nhận ra bản thân ở một cấp độ sâu thẳm. Họ cố định trong ý tưởng của mình và niềm tin của mình. Họ cố thủ trong quan điểm của họ—quan điểm chính trị của họ, quan điểm tôn giáo của họ. Và, dù giàu hay nghèo, con người đang sống trong một kiểu nô lệ cho một loạt niềm tin và giả định và kỳ vọng mà đầy áp bức đối với tinh thần con người.

Tuy nhiên điều này không có nghĩa là bạn đang sống, hoặc được định để sống, mà không có hình thức và cấu trúc, vì xã hội và nền văn minh không thể hoạt động nếu không có hình thức và cấu trúc. Điều này không có nghĩa là bạn sẽ sống trong thế giới không với trí tuệ, không với niềm tin, bởi vì điều đó là sai lầm và không thể. Niềm tin của bạn trao cho tâm trí bạn cấu trúc và cho phép nó vận hành một cách nhất quán và cùng những tâm trí khác trên thế giới.

Sự khác biệt thật sự là về quan điểm của bạn về ý tưởng của chính mình và mức độ bạn kết nối với dòng chảy sâu thẳm của cuộc đời mình. Ở đây bạn nhận ra rằng Tri Thức thật sự là quyền lực và sự hiện diện và là bản chất của con người. Bạn tìm kiếm Tri Thức trong người khác, và bạn nhìn xem ai là người mà bạn có thể có sự kết nối sâu hơn và có cuộc trò chuyện và tương tác nghiêm túc hơn. Thay vì đấu tranh về ý tưởng, niềm tin và nguyên tắc, bạn tìm kiếm sự kết nối sâu hơn. Điều này có xu hướng tiết chế ý tưởng của bạn và sự liên kết của bạn với ý tưởng của bạn. Vì suy cho cùng, ý tưởng chỉ là ý tưởng; chúng là bóng ma trong tâm trí.

Có những ý tưởng thực tiễn mà là thiết yếu để giúp nền văn minh có hiệu quả, để tạo ra công nghệ, để cung cấp một môi trường bền vững, một môi trường sinh sống cho con người. Nhưng đó không phải là nơi xung đột thật sự nảy sinh. Xung đột nảy sinh nhiều hơn xung quanh những ý tưởng mà mọi người nghĩ là chính họ. Họ nghĩ họ là người đạo Chúa hay Phật tử hay người Mỹ hay người Brazil hay người Trung Quốc. Họ nghĩ đó là bản chất của họ, nhưng đó không phải là bản chất của họ. Bản chất của họ nằm ngoài định nghĩa. Nó thậm chí còn vượt ra ngoài sự tách biệt ở cấp độ của ý tưởng.

Khi cánh cửa đó mở ra trong chính bạn, nó sẽ làm dịu chủ nghĩa cực đoan và lập dị. Nó làm dịu việc lên án người khác. Nó trao cho bạn một cách nhìn sâu hơn, và khiến bạn thận trọng hơn về việc lên án người khác hoặc gạt bỏ người khác vì họ không chia sẻ quan điểm của bạn hoặc ý tưởng của bạn.

Ở cấp độ sâu hơn, có sự công nhận và tôn trọng bởi vì bạn trải nghiệm nhân tính của người khác, và bạn nhận ra rằng mọi người đang vật lộn để sinh tồn trên thế giới, và ở các mức độ khác nhau mọi người đang cố gắng chấp nhận thực tế rằng họ thật sự không thuộc về thế giới. Họ có một bản chất tâm linh sâu thẳm và một Trí Thông Minh sâu thẳm được gọi là Tri Thức.

Nhiều người phủ nhận điều này hoàn toàn. Những người khác cố gắng tìm ra cách nào đó để cho phép thực tế này ở trong tâm trí họ, ít ra là ở cấp độ của ý tưởng. Và những người khác đang có trải nghiệm sâu sắc về Tri Thức. Nó đang thay đổi quan điểm của họ, và nó đang thay đổi mối quan hệ của họ với tâm trí của họ.

Bạn thấy không, bạn có mối quan hệ với tâm trí của mình và với ý tưởng của mình. Nhưng điều này có nghĩa là bạn không phải là tâm trí của mình hay ý tưởng của mình bởi vì mối quan hệ cần có ít nhất hai thứ. Bạn có thể tự nhủ: “À, ý tưởng của tôi là một phần của tôi.” À, chúng chắc chắn là một phần trong trải nghiệm của bạn về bản thân và thậm chí có thể thống trị trải nghiệm của bạn về bản thân và ngăn bạn có trải nghiệm sâu hơn về bản thân. Nhưng việc bạn có thể quan sát tâm trí của mình và bạn có thể điều khiển tâm trí của mình có nghĩa là bạn không phải là tâm trí của bạn.

Có một mối quan hệ, vâng, nhưng bây giờ bạn đang đối phó với những thực tế khác. Bạn thậm chí có thể học cách tĩnh lặng tâm trí của mình. Và khi học Những Bước Đi đến Tri Thức, mà là Món Quà của sự chuẩn bị của Chúa cho thế giới, thì bạn có thể học cách tĩnh lặng tâm trí của mình và bước vào cái giếng yên lặng bên dưới bề mặt của tâm trí bạn—một môi trường yên bình và sảng khoái tuyệt vời và một môi trường đưa bạn đi sâu hơn đến trải nghiệm Tri Thức bên trong bạn.

Hành trình sâu thẳm này, mà đại diện cho thành tựu vĩ đại nhất của cuộc đời, là nơi bản chất tâm linh của bạn trở nên thật sự rõ ràng. Nó vượt qua khỏi giới hạn của học thuyết và niềm tin. Bạn có thể tạo ra niềm tin về nó, bạn có thể cố gắng gắn nó vào trong một học thuyết hiện có, nhưng trải nghiệm đó không tuân theo định nghĩa.

Điều này thay đổi mối quan hệ của bạn với tâm trí của mình và cho bạn thấy rằng bạn có mối quan hệ với tâm trí của mình, và bạn không thật sự chỉ là nô lệ cho ý tưởng của mình hay ý tưởng của người khác. Điều này kêu gọi bạn sống cuộc sống ở cấp độ sâu hơn, trải nghiệm mục đích và phương hướng thật sự của cuộc đời bạn, tất cả sẽ được tiết lộ khi bạn đi sâu hơn trong tâm trí của chính mình.

Có những dòng chảy sâu thẳm bên trong bạn mà không bị thay đổi bởi các sự kiện trong ngày hoặc ý kiến của người khác hoặc trạng thái cảm xúc của bạn hoặc hoàn cảnh trước mắt của bạn. Đây là nơi bạn tìm thấy hướng đi thật sự. Đây là nơi Chúa ảnh hưởng lên cuộc đời bạn. Và tùy thuộc vào mối quan hệ của bạn với tâm trí của mình và kiểu ý tưởng mà bạn nắm giữ, dòng chảy sâu thẳm này có thể thể hiện chính nó trong cuộc sống bên ngoài của bạn. Điều này thể hiện sự tiến bộ thật sự.

Do đó, bạn phải nhận ra rằng ý tưởng của bạn không phải là tuyệt đối. Chúng chỉ là những quan điểm mà bạn có. Một số quan điểm là cực kỳ mù quáng và khiến bạn lên án người khác và dẫn bạn vào xung đột với người khác. Khi đó thì chúng đại diện cho những trở ngại thật sự.

Một số người tin rằng tôn giáo của họ là tôn giáo duy nhất, và rằng người khác sẽ bị đày xuống Địa Ngục. Bạn có thể thấy rằng họ nghĩ rằng ý tưởng của họ đang xác định thực tế, hoặc ý tưởng của họ được Chúa ban cho họ và đại diện cho chân lý tuyệt đối, mà không có sự đa dạng trong đó. Điều này khiến họ lên án người khác, chống lại người khác và trở nên cô lập trong thế giới. Ở đây họ là nô lệ cho niềm tin của mình. Họ thậm chí sẽ chết cho niềm tin của mình. Họ sẽ giết người khác cho niềm tin của mình. Hoặc họ sẽ gây hỗn loạn cho niềm tin của mình.

Đây là kết quả của việc đồng nhất với tâm trí của bạn, nghĩ rằng bạn chính là tâm trí của mình và cơ thể của mình, và rằng suy nghĩ của bạn định nghĩa bạn. Đây là thực tế của Sự Tách Biệt, nơi con người tự định nghĩa bản thân và sống theo những định nghĩa đó và không thể nhìn thấy gì ngoài những định nghĩa đó. Họ mù quáng, và họ đầy phá hoại trong thế giới—chia rẽ, tranh chấp, tự cho mình là đúng, sợ xem xét bất cứ thứ gì khác. Họ vô cùng đồng nhất với suy nghĩ của mình đến mức họ phải liên tục xác nhận lại suy nghĩ của họ, xác nhận lại đức tin và xác nhận lại niềm tin của họ.

Bởi vì ý tưởng là không ổn định, chúng không phải là chân lý tuyệt đối. Ngay cả cách giải thích của bạn về các văn bản thiêng liêng cũng là một cách giải thích. Bạn có thể thấy ở đây rằng mọi người sẽ cảm thấy bất an như thế nào khi họ nhận ra rằng ý tưởng của họ chỉ là ước tính, chỉ là nỗ lực để hiểu. Vậy thì nền tảng cuộc sống họ nằm ở đâu? Nền tảng thật sự của họ nằm ở đâu? Điều gì trao cho họ sự ổn định và chắc chắn thật sự và cảm giác luôn tiếp diễn trong cuộc sống?

Sự chắc chắn này, nền tảng này, sự tiếp diễn này phải đến từ một cấp độ sâu hơn. Nếu đó chỉ là ý tưởng, hoặc sự tuân thủ như nô lệ theo niềm tin và học thuyết, thì bạn thật sự không đang thấy hoặc biết gì cả. Bạn hoàn toàn là nô lệ cho một mình ý tưởng.

Ở đây bạn không thấy rằng Chúa đang nói với tất cả mọi người—ngay cả những người không tin vào điều bạn tin, ngay cả những người không theo tôn giáo của bạn, những người thuộc các quốc gia và bộ lạc và nhóm khác mà có thể sống rất khác với bạn và có những phong tục và giá trị xã hội khác. Chúa đang nói với họ.

Chúa không chỉ nói với những người theo một truyền thống đức tin, như thể họ là những người được chọn, như thể họ là người được Chúa yêu thích, bởi vì Chúa không vận hành ở cấp độ ý tưởng. Chúa không phải là một siêu trí tuệ bởi vì Chúa tồn tại bên ngoài thực tại vật chất. Và bên ngoài thực tế vật lý, bạn không cần ý tưởng theo cách mà bạn nghĩ về chúng vào lúc này. Ý tưởng có liên quan đến hình thể, con người, địa điểm và sự vật và đến việc giải thích sự kiện, mà là con người, địa điểm và sự vật. Chúa sống bên ngoài thực tại này.

Đó là lý do tại sao ý tưởng về Ngày Phán Xét vào cuối đời là thật nực cười. Tại sao Chúa lại lên án bạn khi Chúa biết bạn sắp làm gì và tại sao bạn lại làm điều đó? Đó là lý do tại sao Chúa đã đặt Tri Thức bên trong bạn để hướng dẫn bạn, bảo vệ bạn và dẫn dắt bạn đến một cuộc sống vĩ đại hơn, để trải nghiệm món quà vĩ đại này. Đây là Món Quà của Chúa dành cho bạn.

Bạn phải vượt ra ngoài niềm tin. Bạn phải mở bản thân ra để có được những trải nghiệm sâu sắc bên trong chính mình. Thay vì chạy theo suy nghĩ của mình, bạn phải học cách tĩnh lặng tâm trí mình để bạn có thể cảm nhận được thực tại sâu thẳm đang tồn tại bên dưới bề mặt.

Khi bạn trở nên mạnh mẽ với Tri Thức và Tri Thức có thể tỏa sáng hơn thông qua bạn, thì bạn sẽ nhìn vào người khác và họ sẽ có vẻ như đang sống trong xiềng xích. Dù giàu hay nghèo, họ đều đang sống với cái ách, như con bò kéo xe, cỗ xe của niềm tin của họ. Bạn sẽ bắt đầu thấy được sự giải thoát thật sự nghĩa là gì, và quyền lực của sự giải thoát đến từ đâu, và nó sẵn có ra sao cho những người thuộc mọi truyền thống tín ngưỡng và những người không có truyền thống tín ngưỡng, mọi người từ mọi quốc gia, lãnh thổ và nền văn hóa.

Chúa không phân biệt đối xử. Chúa biết rằng không phải ai cũng có thể đi theo cùng một giáo viên, một giáo lý hay một truyền thống. Chúa không vận hành ở cấp độ của học thuyết và niềm tin.

Do đó, điều này đòi hỏi bạn phải cởi mở với bí ẩn và quyền lực của cuộc đời mình, và rằng bạn không thể tạo ra con đường và lối đi. Đây không phải là kết quả của một cách tiếp cận hỗn tạp, khi bạn chọn những gì bạn thích từ truyền thống này hay giáo lý kia, vì đó đều là sở thích trong tâm trí, và chính tâm trí là thứ bạn cần vượt qua.

Bạn cần thò đầu lên trên bề mặt trái đất. Nếu bạn luôn sống dưới đất trong trí tuệ của mình, thì bạn sẽ không biết bất cứ thứ gì, không thấy bất cứ thứ gì, và bạn sẽ cố gắng sử dụng tất cả trải nghiệm của mình để vực dậy và xác nhận niềm tin của mình, nghĩ rằng đó là danh tính của bạn.

Khi bạn từ chối thực tế về Sự Hiện Diện của Chúa trong cuộc đời mình, mà là Tri Thức, thì bạn từ chối nó dựa trên ý tưởng và truyền thống, mà là lịch sử của ý tưởng và niềm tin. Ở đây ý tưởng và niềm tin trở thành lý do khiến bạn không thể tha thứ, lý do khiến bạn không thể nhận biết người khác, lý do khiến bạn không thể nhân từ, lý do khiến bạn tham chiến, lý do khiến bạn lên án người khác, lý do khiến bạn sống một cuộc đời tức giận và thất vọng, lý do bạn không thể biết chính mình, lý do bạn không thể trải nghiệm Ân Sủng và Quyền Năng của Chúa.

Khi bạn từ chối thực tại sâu thẳm này và Cội Nguồn của bạn, thì bạn chỉ có một nơi duy nhất bạn có thể đến, và đó là ý tưởng của bạn. Nếu bạn không thể tìm thấy nền tảng thật sự của mình, sự chắc chắn thật sự của mình, quyền lực thật sự của mình trong Tri Thức mà Chúa đã đặt ở đó, thì bạn phải tìm kiếm nó ở nơi khác, và nơi duy nhất bạn có thể làm điều này là trong ý tưởng của bạn. Đó là vấn đề căn bản của Sự Tách Biệt.

Không có Chúa, bạn bất an và bấp bênh và không có đảm bảo. Và bạn đối mặt với một cuộc sống vô cùng bất định, một cuộc sống với rất nhiều thử thách, một cuộc sống đầy rất nhiều mối nguy hiểm đối với sự tồn tại của bạn và phúc lợi của bạn.

Bạn thật sự chỉ có hai lựa chọn ở đây: bạn có Tri Thức và bạn có niềm tin. Tri Thức sẽ sử dụng niềm tin và hướng dẫn niềm tin, nhưng niềm tin không có Tri Thức thì mù quáng và đơn độc và sẽ chỉ tìm kiếm những người có niềm tin tương tự. Đó là vấn đề của Sự Tách Biệt.

Bạn không phải là tâm trí bạn và cơ thể bạn, nhưng là một Linh Hồn vĩ đại đang cư ngụ tâm trí và cơ thể, và sử dụng tâm trí và cơ thể như phương tiện giao tiếp trên thế giới. Vâng, cơ thể là quan trọng. Nó phải được duy trì ở mức độ sức khỏe cao. Vâng, tâm trí là quan trọng. Nó phải được trau dồi và phát triển để trở thành một phương tiện giao tiếp thành công. Nó sẽ có ý tưởng, niềm tin và giả định, nhưng những thứ này phải luôn linh hoạt để đáp ứng thực tế và hoàn cảnh của cuộc sống.

Ở đây, thay vì nghĩ rằng niềm tin của bạn là người phân xử cuối cùng của sự thật và là tuyệt đối, thì bạn thấy rằng chúng đều là lý thuyết, dễ bị chỉ thấy những tiếc lộ lớn hơn. Không cố định, không phòng thủ, chúng đều là lý thuyết bởi vì chúng đều là lý thuyết.

Sự nhận biết sâu hơn xảy ra bên ngoài cõi của trí tuệ. Bạn có thể tạo ra ý tưởng và đánh giá về những trải nghiệm này cho lợi ích của mình, có lẽ, nhưng trải nghiệm thì diễn ra ở cấp độ sâu hơn. Chính việc đi đến cấp độ sâu hơn này mà đại diện cho trọng tâm của tôn giáo và thực hành tâm linh trong mọi hình thức của nó.

Vậy thì câu hỏi là: Bạn có thể trải nghiệm Tri Thức trong người khác không? Liệu người khác có sự kết nối sâu hơn, hay họ chỉ đang sống theo ý tưởng và niềm tin của họ, đồng nhất với suy nghĩ của họ và với truyền thống tư tưởng?

Mọi người tìm thấy sự an toàn trong các truyền thống tư tưởng, nhưng nếu họ không thể trải nghiệm bản chất thật sự của chính họ, nếu họ không thể trải nghiệm dòng chảy sâu thẳm của cuộc đời họ, thì suy nghĩ của họ, bất kể truyền thống xung quanh những suy nghĩ đó vĩ đại đến đâu, đang thật sự tước đoạt từ họ nền tảng và sự chắc chắn vĩ đại mà Chúa đã cung cấp.

Ở đây việc là một người đạo Chúa, một người Hồi Giáo, một người Do Thái, một người đạo Hindu, hoặc bất kỳ [tôn giáo] nào, là con đường phù hợp nhất cho bạn để trải nghiệm dòng chảy sâu thẳm của cuộc đời mình. Nhiều người sẽ theo đuổi điều này bên ngoài những truyền thống vĩ đại này. Vì tất cả các truyền thống tôn giáo vĩ đại đều về cơ bản được khởi xướng bởi Chúa để hợp nhất lại tâm trí với Linh Hồn, và để đưa tâm trí vào dưới sự hướng dẫn của Linh Hồn. Ở đây tâm trí giống như người quản lý của linh hồn cho đến khi nhà vua có thể trở lại hoặc hoàng hậu có thể trở lại, người cai trị thật sự của cuộc đời có thể trở lại.

Mọi người nghĩ rằng Tri Thức chỉ là một kiểu trí thông minh lớn hơn, một trí tuệ lớn hơn, nhưng Tri Thức không vận hành giống như tâm trí bề mặt của bạn. Tri Thức bên trong bạn được kết nối với Tri Thức bên trong mọi người, vì vậy không có “Tri Thức của bạn” và “Tri Thức của tôi.” Mọi người có thể tranh luận về cách diễn giải của họ về trải nghiệm của họ, hoặc cách diễn giải của họ về cuộc sống, nhưng ở cấp độ Tri Thức, cuộc tranh luận và cuộc chiến về ngôn từ và ý tưởng ngày càng trở nên không thích hợp.

Đó là lý do tại sao Tri Thức là người kiến tạo hòa bình vĩ đại trên thế giới. Và đó là lý do tại sao Tri Thức sẽ mang lại quyền lực, sự chắc chắn và hiểu biết sâu sắc vào trong cuộc sống của bạn, để dạy bạn cách sử dụng tâm trí của bạn, cách sử dụng nó như một phương tiện giao tiếp kỳ diệu mà nó thật sự là, và cách chăm sóc cơ thể của bạn mà không nhận diện với nó. Nó sẽ dạy bạn cách trở thành một Bản Thể bất tử đang sống trong một thế giới tạm thời—để phục vụ thế giới đó, để kết nối sâu sắc với người khác, và để hoàn thành sứ mệnh của bạn khi đến thế giới, điều sẽ là sự hài lòng vĩ đại nhất của bạn và sẽ đáp ứng nhu cầu sâu sắc nhất của linh hồn bạn.

Hãy nhận lãnh hiểu biết này.

* Tất cả các từ trong ngoặc là do Sứ Giả thêm vào để làm rõ bài viết hoặc để sửa lỗi ngữ pháp.