About Text

Như được tiết lộ cho
Marshall Vian Summers
vào ngày 4 tháng 12 năm 1987
tại San Francisco, California, Mỹ

Về bản văn này


Каквото четете в този текст е копие на оригиналния глас на Ангелското Съсловие говорещ чрез Месията Маршал Виан Самърс.

Тук,оригиналната комуникация от Бог, която съществува извън думите,е преведена на човешки език и разбиране от Ангелското Съсловие което наблюдава света. След това Ангелското Съсловие предава Божието Съобщение чрез Месията, което след това е записано и направено във вид възможен за представяне на хората.

В този забележителен процес, Гласа на Откровенията говори отново. Словото и Звука са на света. Вие бихте могли да сте получател на този дар на Откровението и бихте могли да получите неговото уникалното Съобщение за вас и за вашия живот.




Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.

Tôi muốn nói về việc cho đi theo nghĩa những gì đã được trao cho bạn. Mỗi người trong số các bạn đã đến từ Gia Đình Tâm Linh của bạn vào thế giới này để đóng vai trò của mình trong kỷ nguyên này của sự tiến hóa loài người. Bạn đến với những vấn đề để giải quyết, nhưng quan trọng hơn rằng bạn đã đến đây mang theo ký ức về Quê Hương Đích Thực của mình ở đây, để sự khác biệt giữa thế giới và Quê Hương Cổ Đại mà bạn đã đến từ đó sẽ giảm bớt và biến mất theo thời gian.

Bạn thấy đấy, chỉ những người biết rằng họ đã đến từ Quê Hương Cổ Đại của họ mới có thể cho đi. Nếu bạn không biết rằng mình có một Quê Hương bên kia thế giới, thì làm sao bạn có thể cho đi? Bạn thiếu thốn. Bạn nghèo nàn. Nghèo nàn là trạng thái của bạn ngay cả khi bạn có tiền, lái xe hơi và sống xa hoa. Cảm giác nghèo nàn là người bạn đồng hành của bạn.

Bởi vì tất cả mọi người ở đây đã đến từ nơi này mang theo những món quà cho thế giới, chúng ta chia sẻ một di sản chung. Tuy nhiên chúng ta khác biệt trong nhiều cách quan trọng bởi vì chúng ta đang ở trong trạng thái tiến hóa. Chúng ta đang hướng tới thứ gì đó. Cuộc sống ở đây đang hướng tới thứ gì đó. Mọi thứ trong vũ trụ đang chuyển động—hành tinh, ngôi sao, thiên hà—tất cả đều đang chuyển động hướng tới thứ gì đó.

Tất cả chúng ta đều đến từ cùng một nơi. Tất cả chúng ta đang quay trở về cùng một nơi. Nhưng chúng ta đang đi theo những con đường khác nhau và sử dụng những cách thức khác nhau. Giờ đây khi bạn đã vào trong thế giới, có sự hỗ trợ vĩ đại cho bạn. Có sự hỗ trợ khổng lồ, lạy Chúa tôi! Đã mất rất nhiều việc lên kế hoạch để đưa bạn xa đến đây bởi vì bạn đã đến từ Gia Đình Tâm Linh của mình. Do đó, bạn là người đại diện cho Gia Đình của mình khi bạn ở trong thế giới. Thế giới là một nơi cô đơn, nghèo nàn. Do đó, quan trọng rằng bạn, người đến với quà tặng, không chỉ cảm thấy rằng bạn nên cho đi hoặc bạn phải cho đi, mà còn nhận ra mức độ mà bạn được trao ban.

Bạn thấy đấy, khi bạn không bị hành hạ bởi suy nghĩ của chính mình, thì bạn bắt đầu cảm nhận được Sự Hiện Diện đang ở bên bạn, Sự Hiện Diện của Gia Đình Tâm Linh của bạn. Bạn có thể cảm thấy Sự Hiện Diện của họ ở đây. Vì vậy, Sự Hiện Diện của họ thật quyền lực! Nếu bạn kiên trì trong sự phát triển của mình, thì bạn không chỉ cảm nhận được nó mà còn nhận được nó và nó sẽ di chuyển bên trong bạn. Đó là một quá trình rất vĩ đại. Rất quyền lực!

Khi học Con Đường Tri Thức, mọi người học cách tách khỏi suy nghĩ của chính họ để họ có thể bước vào cõi của trải nghiệm tinh khiết. Trên đường đi, họ học cách tinh chỉnh nhận thức của mình, phát triển sự nhạy cảm của mình và sắp xếp suy nghĩ của mình. Tất cả điều này xảy ra từ việc cho đi.

Chúng Tôi đang ở đây để cho đi. Bạn không có bất cứ thứ gì ở đây mà Chúng Tôi cần. Chúng Tôi không cần xe hơi và tiền, ngày lễ hay kỳ nghỉ. Chúng Tôi không cần một chuyến đi vòng quanh thế giới. Chúng Tôi có thể đi vòng quanh thế giới bất cứ lúc nào. Ngay lập tức! Chúng Tôi có thể trong phút chốc ở phía bên kia thế giới. Vì vậy, không phải là Chúng Tôi cần những gì thế giới sở hữu, nhưng bạn có những gì Chúng Tôi cần. Chúng Tôi cần bạn cho đi những gì Chúng Tôi đã trao cho bạn khi bạn đến đây. Bạn thấy đấy, bạn rất cần các Giáo Viên Tâm Linh của mình, nhưng họ cũng cần bạn nữa. Đó là một mối quan hệ bổ trợ hoàn hảo. Bạn không thể thành công trong sự phát triển của mình trong thế giới này nếu bạn không có các Giáo Viên bên cạnh mình. Thế giới sẽ tiêu thụ bạn hoàn toàn. Bạn sẽ bị lạc ở đây với rất ít hy vọng lấy lại được bất kỳ ký ức nào về sự tồn tại thật sự của mình. Bởi vì những Giáo Viên của bạn và bởi vì bản chất thật sự của bạn mà đây không phải là trường hợp.

Vì vậy, hãy để Chúng Tôi nói về ý nghĩa của việc cho đi bởi vì việc cho đi có nhiều ý tưởng liên kết với nó, và một số trong đó thì không có ích. Đầu tiên, rất quan trọng để bạn nhận ra rằng bạn không biết mình phải cho đi cái gì. Nó không phải là những gì bạn nghĩ. Việc cho đi có chủ ý thường khiến bạn thiếu thốn và trống rỗng. Nó khiến bạn yếu đi và kiệt quệ hơn so với trước đây.

Bạn không phải là người cho đi. Chính Tri Thức của bạn thực hiện việc cho đi thông qua bạn. Cái gì đó đang chuyển động trong bạn mà cho đi. Đó là cội nguồn thật sự của việc cho đi. Đó là cuộc sống của bạn mà cho đi. Đó không phải là bạn. Bạn có thể cho đi cái gì? Bạn có một ít tiền, một ít tài sản, một chút thời gian, một chút tình yêu, một chút lòng nhân từ. Vâng, bạn có thể cho đi những thứ này một cách có ích, nhưng bạn có quá ít.

Chính điều gì đó bên trong bạn mà cho đi và nuôi dưỡng người khác về thể chất, tâm linh và cảm xúc. Kết quả là, bạn trở nên quyền lực hơn, mạnh mẽ hơn và khỏe mạnh hơn. Tại sao? Bởi vì Tri Thức của bạn cho ở nơi nó phải cho, và nó cho đúng người trong đúng hoàn cảnh theo đúng cách. Và bạn, như là phương tiện của việc cho đi, được hưởng lợi vì bạn cũng nhận được món quà. Ở đây, việc cho đi là một việc làm tự phát và tự nhiên.

Liệu bạn có thể lấy Linh Hồn của mình và khiến nó cho đi thứ gì đó? Bây giờ, bạn có thể cho đi ý tưởng, suy nghĩ, cảm xúc và niềm tin, và những thứ này có thể hữu ích, nhưng có sự cho đi lớn hơn mà sẽ cho bạn đi. Điều này là rất quan trọng vì nhiều người trong số các bạn cảm thấy mình phải cho đi nhiều hơn mức mình muốn. Điều này tạo ra xung đột và rồi bạn nghĩ, “Ồ, nếu tôi cho đi, thì tôi sẽ nhận được nhiều hơn. Nếu tôi cho đi những gì tôi muốn, thì tôi sẽ nhận được những gì tôi muốn.” Và có những ý tưởng này về việc cho đi mà không là gì khác ngoài việc mặc cả. “Chà, tôi sẽ cho một ít chỗ này và một ít chỗ kia.”

Đó không phải là sự cho đi mà Tôi nói đến. Điều Tôi nói đến là rằng Tri Thức đang trỗi lên và thể hiện bản thân bên trong bạn. Đó là quyền lực của Bản Thể Thật của bạn, và đến một lúc nào đó nó cho bạn đi. Thứ gì đó chiếm lấy bên trong, và nó là rất tự nhiên và đầy ân sủng. Bạn thấy mình nói hoặc làm điều gì đó mà bạn chưa bao giờ định nói hoặc làm. Sau đó, bạn nói, “Lạy Chúa tôi! Tôi đã nói gì vậy? Tôi đã làm gì vậy?” Đó như thể cuộc sống kéo nó ra khỏi bạn.

Vì vậy, bạn không phải là người cho. Bạn là phương tiện của việc cho đi. Đây là điểm khác biệt rất quan trọng. Những cá nhân mà Chúng Tôi tôn vinh vì những đóng góp to lớn của họ trong những ngày thánh, cả ở đây và bên ngoài, họ có biết được những gì họ muốn cho đi không? Không. Họ có biết được làm sao họ sẽ làm điều đó không? Không. Họ đã cho đi rất nhiều vì họ đã cho đi nhiều hơn những gì họ dự định cho đi vì Tri Thức của họ đã thực hiện việc cho đi.

Khi Tri Thức cho đi, mọi người đều thoải mái. Không có cảm giác tội lỗi hay đổ lỗi vì bạn đã không cho đi đủ trong tình huống đó. “Ồ, lẽ ra tôi nên giúp người đó, nhưng bạn biết đấy, tôi thật sự đã không muốn,” hoặc “Tôi nên đến gặp người này, nhưng bạn biết đấy, tôi thật sự không muốn.” Và có sự đổ lỗi khủng khiếp cho việc thậm chí không muốn bởi vì bạn được mong đợi phải làm vậy.

Bạn không về Nhà vì bạn được đòi hỏi phải làm vậy. Bạn đã không vào thế giới bởi vì bạn được đòi hỏi phải làm vậy. Không có “đòi hỏi phải” trong vũ trụ. Đó không phải là thứ di chuyển mọi thứ. Trái đất quay không phải vì nó được đòi hỏi phải quay. Liệu nó có lựa chọn trong vấn đề đó không? Không phải rằng nó được di chuyển bởi thứ gì đó lớn hơn à? Và không phải rằng sự cho đi của bạn cũng được thúc đẩy bởi thứ gì đó lớn hơn sao?

Con Đường Tri Thức trong Cộng Đồng Vĩ Đại dạy mọi người để nhận lãnh sự vĩ đại của họ. Rồi thì Tri Thức có thể di chuyển họ một cách quyền lực hơn. Khi đó có ít trở ngại hơn. Có ít thứ cản đường hơn. Có ít từ chối hơn. Có ít do dự hơn. Có ít ưu tiên hơn. Đó là lý do tại sao Giáo Huấn này là rất bí ẩn, bạn thấy đấy. Nó không có bản chất triết lý. Chúng Tôi không đưa ra một triết lý hoàn toàn mới về việc cho đi.

Vì vậy, làm thế nào để bạn thực hiện kiểu cho đi bí ẩn này mà Tôi đang nói đến? Bạn phải chuẩn bị. Đó là thiết yếu. Đó là thứ phân biệt giữa người khai tâm thật sự với người giả vờ. Những người sẵn sàng chuẩn bị trong một chương trình giảng dạy mà họ không sáng tạo cho bản thân là những người sẽ vượt qua khả năng trước đây của mình. Quá trình đào tạo đã được chuẩn bị và được thiết lập. Nó được đưa ra dưới nhiều hình thức khác nhau, và nó luôn đưa bạn vào con đường mà lẽ ra bản thân bạn sẽ không đi. Nó yêu cầu bạn nhận thứ mà bạn không thể trao cho bản thân, và theo thời gian nó sẽ yêu cầu bạn cho đi thứ mà bạn không biết là mình đã có. Bạn sẽ nhận biết quyền lực của vũ trụ đang hoạt động bên trong bạn, và bạn sẽ không nghĩ đến việc đặt câu hỏi về Chúa, sự vĩnh cửu, hạnh phúc, hòa bình và tiến hóa. Bạn sẽ chỉ là nhân chứng cho sự chuyển động của mọi vật. Thật vậy, bạn sẽ sự chuyển động của mọi vật.

Tại sao một người thần thánh lại quyền lực như vậy? Bởi vì họ sự chuyển động. Họ đã chuẩn bị lâu cho việc này. Nó không phải là thứ gì đó mà một ngày nào đó đến và cuốn họ đi. Họ đã chuẩn bị về tinh thần, cảm xúc và thể chất. Tại sao? Bởi vì đây là cõi của sự chuẩn bị. Bạn không chuẩn bị Tri Thức; bạn chuẩn bị cơ thể của mình và tâm trí của mình để trở thành phương tiện cho Tri Thức.

Chúng Tôi muốn nói về việc thực hành tâm linh ở đây vì nó liên quan đến việc cho đi. Khi bạn thực hành, cho dù đó là bài thiền trong bất kỳ hình thức nào hay bài thực hành viết hay quan sát, khá quan trọng rằng bạn thực hành với ý định trao bản thân cho nó. Bạn có thể có được gì từ việc thực hành? Nếu việc nhận là động cơ của bạn, thì bạn sẽ không có sự kiên nhẫn, sự rộng mở hoặc khả năng lĩnh hội cần thiết để nhận được lợi ích.

Nếu bạn nhắm mắt trong lúc thiền và bạn nói: “Tôi muốn được tiếp xúc với các Giáo Viên. Tôi muốn có câu hỏi này được trả lời. Tôi muốn có sự chắc chắn về vấn đề này. Tôi muốn có trải nghiệm cao. Tôi muốn rời khỏi hoàn cảnh hiện tại của mình và cảm thấy tuyệt vời. Tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn,” thì dĩ nhiên bạn không tìm thấy gì cả. Vì vậy, có sự thất vọng ngay lập tức và rồi bạn nói, “Ồ, có lẽ nếu tôi từ bỏ mọi mong muốn, thì tôi sẽ có được điều tôi muốn,” và cứ tiếp tục như vậy.

Nhưng, bạn thấy đấy, khi bạn thực hành thiền định, bạn đến để trao bản thân cho nó, và có phản hồi bởi vì các Giáo Viên của bạn đến để trao bản thân và đó là sự tiếp xúc. Đó là nơi bạn chạm vào nhau. Tôi trao cho bạn, bạn trao cho Tôi và chúng ta chia sẻ việc cùng cho đi của nhau. Mọi người thường nghĩ trong thiền định rằng có tất cả các cõi và cấp độ này và đủ thứ như thế, nhưng bạn biết đấy, chỉ có mối quan hệ ở đó. Bất cứ trải nghiệm nào bạn có, đó là bởi vì bạn đang kết hợp tâm trí mình với tâm trí khác trong cách nào đó. Các cõi và tất cả những thứ như vậy là không quan trọng. Mối quan hệ là quan trọng; sự gần gũi là quan trọng. Đây là thứ tạo ra Tri Thức. Đây là thứ trả lại cho bạn ký ức về Quê Hương Cổ Đại để bạn có thể trở thành một sứ giả khi bạn ở đây vì đó là lý do tại sao bạn đến đây. Bạn đã đến đây vì lý do nào khác? Nó là một nơi quá khó khăn để tới nghỉ dưỡng. Bạn không ở đây chỉ để sửa chữa những sai lầm cũ. Không có đủ động lực cho điều đó.

Nhiều bạn đã biết rằng bạn nên làm điều này và bạn không nên làm điều kia. Không chỉ đơn thuần là ai đó đã nói với bạn. Bạn biết điều gì không tốt cho mình, nhưng bạn vẫn làm. Bạn không nên ăn những thứ này; chúng khiến bạn cảm thấy không khoẻ lắm. Mỗi khi bạn gặp người này hoặc đi nơi đó, điều đó không tốt lắm cho bạn. Bạn biết điều đó, phải không? Nhưng bạn vẫn làm điều đó. Tại sao vậy? Chẳng phải là hợp lý để cho rằng nếu bạn nhìn thấy thứ gì đó có lợi cho mình, thì bạn sẽ chộp lấy nó ngay lập tức? Khi bạn thật sự có động lực, điều này sẽ xảy ra.

Tại sao lại có sự mâu thuẫn này về Tri Thức, sự mâu thuẫn này về mối quan hệ, sự mâu thuẫn này về sự gần gũi? Có lẽ một cách để nhìn vào điều này là rằng nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ tu luyện bản thân cho chính mình, thì không có đủ lý do để làm điều đó. Cuối cùng thì, cuộc sống là ngắn ngủi. Bạn thôi thà có thời gian vui vẻ. Bạn không thể quá chắc chắn về những gì đang chờ đợi bạn ở phía bên kia.

Mọi người thường tu luyện bản thân vì họ nhận ra giá trị của họ đối với thế giới. Có lý do nào khác để họ trải qua toàn thể quá trình phát triển này, nỗ lực, tiêu tốn năng lượng của mình và thực hiện những hy sinh nhỏ này trừ khi họ nhận ra rằng họ quan trọng đối với thế giới? Quá khó cho những người chỉ nuông chiều bản thân để chuẩn bị. Nó là quá lớn đối với mục đích cá nhân.

Không cần nhiều người để giữ cho Tri Thức tồn tại trên thế giới. Chỉ một số khá nhỏ người phản hồi hoàn toàn sẽ có thể giữ cho nó cháy sáng ở đây. Cuộc đời họ là Tri Thức. Mặc dù họ là những người có vấn đề cá nhân và suy nghĩ và mối bận tâm cá nhân, giờ đây một Quyền Năng Vĩ Đại đang ở bên trong họ. Nó là rõ ràng. Họ, như những cá nhân, phải phát triển bản thân để mang Sự Hiện Diện này, vì bạn phải rất khôn ngoan để mang Sự Hiện Diện này trong thế giới. Bạn phải được thanh lọc và làm sạch, và tâm trí của bạn phải toàn vẹn. Bạn không thể có các động lực và ý muốn đầy mâu thuẫn. Hành vi của bạn phải thể hiện sự trọn vẹn này.

Tri Thức là rất quyền lực. Nó có ảnh hưởng khổng lồ lên người khác. Bạn không thể có lý tưởng về nó. Nếu bạn trao Sự Hiện Diện này cho những người không muốn nó, thì bạn chỉ cho họ ba lựa chọn: Họ có thể tham gia cùng bạn, trốn thoát khỏi bạn hoặc tấn công bạn. Họ không có lựa chọn nào khác. Họ sẽ khó trung lập. Bạn là một thế lực đáng để ý.

Vì vậy, bạn phải phát triển sao cho việc cho đi của bạn được thực hiện với Sự Khôn Ngoan. Điều này duy trì bạn và đảm bảo rằng việc cho đi của bạn sẽ diễn ra đúng nơi với đúng người. Đó là lý do tại sao những người có định mệnh để nhận lãnh Gia Đình Tâm Linh của họ sẽ trải qua một giai đoạn phát triển dài, mà đối với họ sẽ có vẻ như cho những lý do khác. Bạn nghĩ rằng bạn tham gia các buổi hội thảo, suy nghĩ về các thứ và đọc sách để bạn có thể trở thành một người tốt hơn, phải không? Không, không, không! Cuộc sống không cần một người tốt hơn. Nó chỉ đơn giản đưa bạn vào vị trí để rồi đến lúc nào đó bạn có thể trải nghiệm những người đang ở bên bạn theo cách để bạn sẽ có được cửa sổ dẫn đến Quê Hương Cổ Đại của mình. Tất cả sự phát triển cá nhân này, nó để làm gì? Nó chỉ đưa bạn vào vị trí nơi bạn có thể trải nghiệm Tri Thức. Đó là giá trị duy nhất của nó.

Các Giáo Viên của bạn được trao cho bạn để bạn có thể học cách trao cho thế giới. Đó là sự hạnh phúc ở đây. Hạnh phúc ở đây là việc biết rằng bạn đang ở Nhà khi bạn đang ở đây. Phần còn lại duy nhất của Nhà là sự cho đi của bạn, mà là Tri Thức của bạn, thứ sẽ tự cho đi bản thân khi bạn sẵn sàng. Bạn không cần phải dằn vặt bản thân với suy nghĩ: “Tôi phải cho đi nhiều hơn. Tôi phải cho đi nhiều hơn. Tôi phải cho đi nhiều hơn.” Tôi không làm điều đó. Bạn cũng không cần phải làm điều đó. Nhưng vào những thời điểm nhất định, bạn sẽ được thúc đẩy để cho đi, và những thời điểm này là quan trọng. Đó không phải là nghĩa vụ hay cảm giác tội lỗi. Đó là thứ gì khác. Đó là hoàn toàn tự nhiên.

Đầu tiên bạn phải chuẩn bị, và sự chuẩn bị của bạn là hoàn toàn về việc cho đi chính mình. Khi bạn thiền, hãy cho đi chính mình. Các Giáo Viên của bạn sẽ chỉ xuất hiện nếu họ nghĩ rằng nó là quan trọng. Bạn không thể kéo họ vào. Những nhận biết sâu sắc sẽ đến với bạn khi bạn sẵn sàng. Chúng không đến theo yêu cầu. Suy nghĩ không phải là nhận biết sâu sắc. Tri Thức không phải là suy nghĩ theo cách mà bạn nghĩ về nó. Khi bạn nghiên cứu hành vi của mình hoặc suy nghĩ của mình và khi bạn đọc về cuộc đời của những người theo cách truyền cảm hứng cho bạn, thì hãy trao hết mình cho điều đó. Đó đều là việc cho đi. Và rồi có sự mở ra lớn trong bạn. Nó rất tự nhiên, bạn gần như không nhận ra nó.

Nếu việc cho đi này được cho phép tiếp tục và bạn trở thành một người có nhân cách hoàn hảo, thì việc cho đi có thể xảy ra với ít rủi ro cho cá nhân bạn và với lợi ích lớn cho người khác. Bạn sẽ là nhân chứng cho một sự kiện kỳ diệu bên trong chính mình. Đừng nghĩ rằng Giêsu đã không kinh ngạc trước công việc của ngài! Thật là kỳ diệu để thấy rằng cuộc đời bạn là bình chứa cho một món quà lớn lao.

Các nghệ sĩ, nhạc sĩ và vận động viên phải rèn luyện kỹ năng của họ. Họ phải thực tập một thời gian dài. Thực tập, thực tập. Phần thưởng của họ là gì? Phần thưởng của họ là, trong những khoảnh khắc mà kỹ năng của họ được phát huy hết tác dụng, họ cảm thấy một Thế Lực Vĩ Đại đang di chuyển trong họ. Đó gần giống như họ chỉ đang lẽo đẽo đi theo. Họ vượt ra khỏi nỗ lực và ra khỏi căng thẳng. Họ được cuốn theo. Phương tiện của họ đã được chuẩn bị, và vì vậy bây giờ họ có thể vượt ra khỏi cơ chế của nó. Đó là một trải nghiệm rất trọn vẹn trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Khi bạn rời khỏi thế giới này, bạn quay trở lại Quê Hương Cổ Đại của mình và bạn gặp nhóm của mình. Bạn nhìn và bạn hỏi, “À, tôi có đã cho hết tất cả? Túi của tôi có trống rỗng không? Tôi có đã phân phát mọi thứ?” Nếu túi của bạn không trống rỗng, thì bạn sẽ muốn quay trở lại. Không ai sẽ ra lệnh cho bạn trở lại. Bạn sẽ nói, “Lạy Chúa tôi! Tại sao tôi đã không nhìn thấy nó? Nó quá rõ ràng với tôi lúc này! Tôi đang ở Nhà. Nó thật rõ ràng! Tại sao tôi lại đã là một người khốn khổ như vậy? Tôi chỉ ở đó vài năm, phải không? Có vẻ như chỉ ngày hôm qua mà tôi đã ở bên tất cả các bạn. Chà, tôi muốn quay lại. Khi nào tôi có thể làm điều đó?” Và bạn phát hiện ra rằng bạn phải đợi một lúc.

Thật rõ ràng những gì cần phải làm. Điều cần làm là bạn cần trở thành người trong thế giới như bản chất bạn khi bạn ở trong Quê Hương Cổ Đại của mình. Đó là điều cần phải làm. Một khi điều đó được hoàn thành thì bạn sẽ không cần phải đến đây vì khi đó bạn sẽ có thể cho đi giống như Chúng Tôi. Bạn thấy đấy, thế giới giống như một khu vườn. Nó được chăm sóc bởi những người làm vườn. Tâm trí của bạn là đất đai và những hạt giống của Sự Khôn Ngoan được gieo trồng. Chúng Tôi vun trồng khu vườn này bởi vì chỉ tâm trí vun trồng tâm trí.

Vì vậy, bạn không cần phải trở thành một vị thánh. Bạn không cần phải bắt chước hành vi hoặc buộc mình phải cho đi những gì bạn không muốn cho đi. Đó không phải là sự chuẩn bị. Thật khó để các học sinh của Tri Thức cảm kích hết tầm quan trọng của sự phát triển cụ thể từng ngày của họ. Họ đang chuẩn bị cho sự mở ra lớn trong chính họ, nơi Quê Hương của họ bộc lộ và thể hiện bản thân nó thông qua họ. Vào giây phút đó, họ đang ở Nhà và họ là phần mở rộng của Quê Hương trên thế giới, nơi những người Vô Gia Cư đến.

Cuộc đời quá ngắn ngủi, tại sao lại thiền? Bạn chỉ ở đây vài năm, sau đó bạn bị đuổi ra ngoài, bị gửi trở lại như một gói hàng bị trả lại! Tại sao lại dành tất cả thời gian này để luyện tập? Bạn phải làm điều đó bởi vì bản chất của bạn là để cho đi. Bạn đã được tạo ra để cho đi. Bạn là món quà. Khi không có việc cho đi, cuộc sống là khốn khổ.

Vâng, mỗi người trong số các bạn đều có nhu cầu và đôi khi bạn cần rất nhiều, nhưng điều đó chỉ để giúp bạn có thể cho đi. Điều này là rất rõ ràng nếu bạn từng tiếp xúc với các Giáo Viên của mình vì tất cả những gì họ làm là cho đi. Và họ yêu cầu bạn làm những việc vào thời điểm nào đó để bạn có thể trải nghiệm việc cho đi, và họ có thể chia sẻ niềm vui của họ với bạn.

Các cuộc đời vĩ đại, họ đã tích lũy được gì ở đây? Duy nhất một thứ và đó là mối quan hệ. Khi họ ra đi, dù không một xu dính túi hay giàu có, họ đã mang gì với họ về Nhà? Họ đã mang theo mối quan hệ.

Bạn thấy đấy, nếu cuộc đời bạn là về đóng góp, thì bạn sẽ không gặp vấn đề khi tìm người để ở bên mình. Vấn đề của bạn sẽ là về việc chọn đúng người để ở bên. Bạn sẽ không phải lo lắng về một sự nghiệp tốt. Cuộc sống uốn mình phục vụ những người cho đi, cuộc sống ở đây khát khao muốn sự cho đi. Nếu Sự Hiện Diện ở bên bạn, thì người khác sẽ đến với bạn như nam châm. Đó là lý do tại sao bạn phải là một người với ít hoặc không có tham vọng cá nhân. Bạn phải rất trong sạch, nhưng bạn không phải là người làm sạch bản thân. Tri Thức làm sạch bạn.

Bây giờ, thế giới là một nơi rất khó để cho bởi vì mọi người rất mâu thuẫn về việc trở nên khỏe mạnh. Có rất nhiều sự khắc nghiệt và tức giận ở đây. Vì vậy, làm sao để bạn cho đi trong những tình huống như vậy? Làm sao để bạn trao cho những người tức giận, oán giận và không hạnh phúc? Làm sao để bạn cho đi khi việc cho đi có vẻ như bị cấm đoán? Làm sao để bạn trao cho các tình huống có vẻ nguy hiểm hoặc bạo lực? Có nhiều câu hỏi “làm sao để” về việc cho đi và chúng khá chính đáng, nhưng câu trả lời của Tôi dành cho bạn là rất đơn giản, mặc dù sẽ hơi bí ẩn: Đừng lo lắng về điều đó. Thứ cho đi thông qua bạn biết phải cho đi cách nào, khi nào và ở đâu bởi vì bạn không phải là người đang cho đi. Bạn là người đang đi theo.

Điều này đưa Tôi đến điểm quan trọng tiếp theo: Tất cả các bạn đều phải trở thành người đi theo. Thật kỳ lạ trong xã hội của bạn rằng việc trở thành người đi theo có vẻ bị xem nhẹ. Việc là một người đi theo là điều mà mọi người coi thường. “Ồ, bạn là một người đi theo? Bạn bị vấn đề gì vậy?” Mọi người ở đây đều được đòi hỏi phải là người lãnh đạo và chỉ huy—một đại úy hoặc tướng hoặc đô đốc hoặc lãnh đạo tập đoàn hoặc nghệ sĩ bậc thầy. Việc là một người đi theo là  thứ thảm hại.

Tất cả các bạn phải trở thành người đi theo bởi vì tất cả các bạn đều người đi theo. Không có nhà lãnh đạo nào trên thế giới. Những người có vẻ là nhà lãnh đạo thì đang đi theo Tri Thức, hoặc họ đang đi theo tham vọng của mình. Họ được ràng buộc với những gì họ đi theo. Không có tự do nào ngoại trừ trong việc lựa chọn và trong việc đi theo tiếng gọi đúng.

Để trở thành một học sinh thật sự, bạn phải là người đi theo bởi vì việc trở thành học sinh đích thực có nghĩa là bạn đang học những điều mà bạn chưa từng học trước đây. Bạn đang bước vào lãnh thổ mà bạn biết rất ít và bạn phải giao phó bản thân cho người hướng dẫn của mình. Bạn không thể dẫn đường. Nếu bạn cố gắng tự dạy mình, thì bạn sẽ chỉ lặp lại thông tin cũ. Bạn sẽ đi vòng quanh cùng một lãnh thổ, tưởng tượng rằng bạn đang đạt được những bước tiến lớn và sau nhiều bước đột phá, cuối cùng rồi bạn sẽ tới cùng một chỗ. “À, tôi lại ở đây!” Bạn phải là người đi theo.

Những người nhận lãnh vĩ đại của Tri Thức, những người mà là nhà lãnh đạo, cuộc đời họ được gắn với Tri Thức. Họ đang đi theo nó. Họ được trao cho nó. Họ được hướng dẫn bởi nó. Họ được nuôi dưỡng bởi nó.

Bạn có thể cho đi điều gì trong cuộc đời ngoài sự độc lập của mình? Tự do có phải là phước lành không nếu nó tách bạn khỏi Tri Thức? Tự do đích thực duy nhất là để sống một cuộc sống của Tri Thức. Khi đó bạn được tự do để thật sự là chính mình. Khi đó đóng góp của bạn có thể được cho đi tối đa và bạn được hoàn thành.

Vâng, bạn phải đi theo Giáo Viên. Tại sao? Bởi vì Giáo Viên của bạn đi theo Giáo Viên. Đó là cách mọi người tìm thấy đường về Nhà của mình. Chúng Tôi không có những cá nhân ngoài kia tìm đường một mình. Tất cả mọi người đang kéo tất cả mọi người, đi theo người phía trước và dắt người phía sau. Đó là cách mọi người trở về với Chúa.

Bạn phải trao bản thân trong cuộc đời này nếu không bạn sẽ không bao giờ trải nghiệm cuộc đời mình ở đây. Bạn sẽ trở về Nhà và nhận ra rằng bạn đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội của mình. Bạn thấy đấy, khi bạn ở Nhà, nó là đầy cảm hứng để bước vào thế giới bởi vì bạn đang ở Nhà! Mọi thứ ở đây là rất rõ ràng, và việc đi xuống đó vài năm thì không có gì to tát. Nhưng khi bạn bước vào thế giới, bạn quên tất cả những điều đó. Rồi thì bạn là một người của thế giới, và sự sống còn và sự hài lòng là mối bận tâm của bạn.

Món quà thật sự trong bạn là để đóng góp Tri Thức và do đó nhận nó cho chính mình. Bạn phải học cách làm điều này bởi vì phần của bạn phải học là phần của bạn mà thuộc về thế giới. Tính cách của bạn thuộc về thế giới. Cơ thể của bạn thuộc về thế giới. Bạn không mang theo chúng khi bạn rời đi. Chúng Tôi không có bảng tên ở Nhà! Tính cách và cơ thể phải được trau dồi nếu không chúng sẽ không có khả năng mang Tri Thức. Bạn sẽ là hạt giống không bao giờ nảy mầm, và bạn sẽ về Nhà với hạt giống của mình chưa được mở ra.

Rất quan trọng để nghĩ về bản thân như một người đi theo bởi vì bạn luôn là người đi theo thứ gì đó. Bạn có thể là người đi theo sự do dự của chính mình, người đi theo niềm tin của chính mình, người đi theo trạng thái cảm xúc của chính mình. Thứ duy nhất bạn có thể chỉ huy là việc quyết định về những gì bạn sẽ đi theo. Đó là nơi mà bạn có thể giành quyền điều khiển.

Nếu bạn nói, “Tôi sẽ đi theo Tri Thức,” bạn không thể dẫn dắt nó. Nó quá quyền lực, làm sao bạn có thể dẫn dắt nó? Bạn có thể dẫn nó đi đâu? Nó có nơi riêng của nó để đi. Nó sẽ đưa bạn đến với những người thật sự cần bạn. Nó sẽ tìm cho bạn người chồng hoặc người vợ nếu đó là điều bạn cần. Nó sẽ cho bạn con cái nếu đó là điều bạn cần.

Thật khó cho học sinh của Tri Thức bởi vì họ vẫn đang cố gắng đi đâu đó với Tri Thức của họ. “À, tôi sẽ sử dụng Tri Thức để trở thành cái này hoặc để có cái kia.” Nhưng có lẽ Tri Thức có một ý tưởng hơi khác. Bạn không thể mặc cả với nó. Nó là một thế lực. Nó không thương lượng. Nó không thỏa hiệp. Nó không thảo luận vấn đề. Nó đơn giản đi nơi nó phải đi, và nếu nó không thể đi đến đó, thì nó tiềm ẩn bên trong bạn.

Vì vậy, Chúng Tôi, những người đang nuôi dưỡng thế giới này, mong rằng bạn hãy đối xử rất tốt với chính mình. Bạn không thể thanh lọc chính mình. Bạn không thể làm sạch chính mình. Bạn không thể nâng mình lên. Việc bước vào sự chuẩn bị thật sự là việc bước vào quá trình với Gia Đình Tâm Linh của bạn bên ngoài cõi hữu hình và với những cá nhân trong cuộc sống ở đây theo những cách rất cụ thể. Bạn tham gia vào những thứ này bởi vì bạn phải làm. Đúng không? Đúng! Vậy đó. Bạn không biết mình đang đăng ký cho thứ gì. Trời ơi, nếu Tôi nói cho bạn biết bạn sẽ làm gì nếu Tri Thức của bạn được hoàn thành, thì mọi người sẽ bỏ chạy và nói: “Tôi có kế hoạch khác cho bản thân mình!”

Nhưng nếu Tôi nói: “Nếu bạn làm điều này, thì bạn sẽ là một người vô cùng hạnh phúc. Bản chất của bạn sẽ được bổ sung. Bạn sẽ không còn cố gắng để ở trong một trạng thái lý tưởng, để trở thành một người hoàn hảo. Bạn sẽ có thể ở trong giây phút hiện tại vì không có tương lai mà bạn phải chèo lái. Bạn sẽ thấy vượt qua khỏi hình ảnh. Bạn sẽ nghe vượt qua khỏi lời nói. Bạn sẽ cảm nhận vượt qua khỏi vẻ bề ngoài. Cuộc sống sẽ trở nên trong suốt đối với bạn trong thế giới này, và bạn sẽ bắt đầu nhìn thấy Quê Hương Cổ Đại của mình thông qua sự trong suốt đó.”

Điều này dẫn Tôi đến điểm tiếp theo của Tôi. Một phần trong quá trình chuẩn bị của bạn để trở thành một học sinh của Tri Thức là rằng bạn phải hiểu được bản chất của mình. Điều này là rất quan trọng vì bạn phải nhận ra những giới hạn của mình. Rất quan trọng rằng bạn nhận ra những hạn chế của mình bởi vì bạn có chúng. Đó là khi bạn trở nên trung thực với chính mình. Đó là một phần của sự trưởng thành. Nếu bạn muốn trở thành một người đóng góp thật sự trong cuộc sống, thì bạn phải biết những giới hạn của mình. Bạn phải hiểu cách bạn làm việc, mà không với việc đánh giá giá trị này, và rồi bạn có thể làm việc với cơ chế của mình một cách hiệu quả nhất.

Cơ thể của bạn có một hình dạng nhất định và các đặc điểm thể chất nhất định. Tâm trí của bạn cũng vậy. Nhiệm vụ của bạn không phải để biến đổi bản chất của mình. Nhiệm vụ của bạn là để sử dụng nó như một phương tiện để đóng góp vì bản chất của bạn ở đây là tạm thời. Tại sao lại hoàn thiện cái tạm thời? Bạn không có thời gian để hoàn thiện nó. Bạn đánh mất nó lâu trước khi nó được hoàn thiện. Đó giống như việc chuẩn bị bữa ăn và mất quá nhiều thời gian. Tới lúc bạn gần xong, mọi thứ đã hư hỏng! Tâm trí của bạn, cơ thể của bạn và tính cách của bạn—lựa chọn cao nhất của chúng là để trở thành phương tiện cho Tri Thức.

Vâng, có những điều chỉnh để thực hiện. Vâng, bạn phải thay đổi hành vi của mình. Vâng, bạn phải có khả năng kiềm chế bản thân theo những cách nhất định. Nhưng làm sao bạn có thể cảm kích bản thân nếu bạn luôn cố gắng trở thành một người tuyệt đối hoàn hảo? Dĩ nhiên bạn sẽ có nỗi sợ hãi. Dĩ nhiên bạn sẽ có những lối làm việc nhất định. Bạn không cần phải bị giới hạn bởi điều này, nhưng bạn phải hiểu rằng đó là bản chất của bạn.

Bạn thấy đấy, chức năng mà bạn sẽ được giao một khi Tri Thức của bạn được trau dồi đến một mức nhất định sẽ trao cho bạn vai trò trong cuộc sống mà hoàn toàn bổ sung cho bản chất của bạn. Đó là một phước lành vĩ đại rằng Chúa muốn bạn là chính xác như cách bạn được tạo ra. Nó là hoàn toàn hoàn hảo cho chức năng của bạn. Thật khó để hiểu được bản chất của bạn bởi vì bạn không thấy được sự phù hợp của nó đối với chức năng của bạn. Bạn được đặc biệt tạo ra cho thứ mà bạn chưa khám phá ra. Khi bạn khám phá ra vai trò của mình, thì cuộc sống của bạn sẽ là về việc tôn vinh bản chất mình hơn là cố gắng thay đổi nó. Tuy nhiên, bạn sẽ phải trở thành ông chủ của nó, vì có điểm yếu cũng như lợi thế, và bạn không thể biện minh cho những điểm yếu đó. Bạn phải học cách chấp nhận và sử dụng bản chất của mình một cách khôn ngoan.

Vì vậy, chúng ta hãy tôn vinh những người đã cho đi bên ngoài sự lựa chọn, những người mà sự cho đi đã cho đi chính nó. Và chúng ta hãy biết ơn vì nó làm vậy, vì Tri Thức đã được duy trì trên thế giới. Tri Thức là ốc đảo trong một vùng đất khô cằn và khát nước. Không quan trọng rằng các nhà thần học đã đến và xây dựng những hệ thống niềm tin tuyệt vời cho sự tồn tại của chính họ. Không quan trọng rằng hệ tư tưởng mà là kết quả của sự cho đi đó đã bị vôi hóa và trở thành sự kìm hãm cho con người. Điều đó luôn xảy ra. Khi Tri Thức biến mất, suy nghĩ bắt đầu. Khi mọi người không thể biết, họ tạo ra các thứ để trao cho họ sự ổn định tạm thời để xoa dịu sự căng thẳng của chính họ. Vì không có Tri Thức, tất cả những gì hiện diện là sự căng thẳng.

Chúng ta hãy tôn vinh những người mà trong họ sự cho đi đã trao chính nó. Họ đã phải phát triển bản thân để họ không cản đường việc cho đi. Họ đã không cố gắng sử dụng nó cho các mục đích khác. Họ tôn vinh lý do tại sao tất cả chúng ta đã đến đây. Thật là một phước lành lớn lao khi rời khỏi thế giới và nói: “À, tôi không mang theo gì với mình ngoài những người này. Tôi đã quay về với một trái tim trọn đầy và hai bàn tay trắng.” Rồi thì, Quê Hương được thành lập ở đây cũng như ở đó. Và bạn có biết điều gì xảy ra tiếp theo không? À, khi mọi người trong nhóm nhỏ của bạn mà bạn đang làm việc cùng đã hoàn thành trên thế giới này, thì tất cả các bạn chuyển đến một nơi khác mà Quê Hương đã bị từ chối, và sau đó bạn thiết lập lại Quê Hương ở đó. Sau đó bạn cứu thế giới đó. Thứ gì cần sự giải cứu ngoài nơi mà Quê Hương đã tạm thời mất? Khi mọi nơi đã được giành lại, thì công việc sẽ kết thúc và sự vui vẻ bắt đầu. Khi bạn ở Nhà, trải nghiệm của bạn về Sự Hiện Diện là thật tuyệt vời, nhưng ngay cả khi ở đó, trải nghiệm của bạn vẫn chưa trọn vẹn, vì nó cũng đang tiến hoá. Tuy nhiên, nó vĩ đại như khả năng của bạn, và khi khả năng của bạn phát triển theo thời gian, thì trải nghiệm về Sự Hiện Diện cũng sẽ ngày càng lớn hơn và bao trùm hơn đối với bạn. Đó sẽ là niềm vui tối thượng của bạn để đóng góp điều này bất cứ nơi nào bạn đi.

Vì vậy, chúng ta hãy cảm ơn những người đã cho đi, vì sự cho đi của họ là lời nhắc nhở về mục đích của chính chúng ta ở đây. Và khi chúng ta trở thành những người đóng góp cho cuộc sống, chúng ta sẽ thấy rằng cuộc sống trao cho chúng ta những người đóng góp để đảm bảo rằng nhu cầu của chúng ta được đáp ứng và trái tim của chúng ta được lấp đầy.